Pair of Vintage Old School Fru
Thung Lũng Ma - Full

Thung Lũng Ma - Full

Tác giả: Linh

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323844

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

tĩnh... đầu đuôi ra làm sao mà em nghi như thế? Kim Liên nó ngã bệnh hồi nào?

Hồng yên lặng một lúc, rồi kể:

- Cách đây chừng hơn tháng, hai đứa em đi shopping ở chợ Woolworth ngay downtown. Chắc thầy nhớ chứ? Nhưng nửa chừng bất ngờ nhà em bị xỉu. Em sợ quá, đưa nó vào ngay bệnh viện của trường đại học Syracuse. Sau khi cứu tỉnh và khám bệnh, bác sĩ cho biết nó bị bệnh thiếu máu, không có gì nguy hiểm, nhưng nên nằm lại bệnh viện ít bữa cho lại sức rồi hãy về đi làm lại. Tụi em cũng đỡ lo, và đều đồng ý là Kim Liên nên dưỡng sức một thời gian để tẩm bổ và chữa bệnh thiếu máu của nàng.

Từ đó, em ngày đi làm, chiều về qua bệnh viện thăm nhà em trước khi về nhà với các cháu. Nhưng nhà em ở bệnh viện hơn hai tuần, không những người không khỏe ra, mà ngày càng xanh xao hơn trước... Em đặt vấn đề với nhân viên bệnh viện, họ nói nhà em bị nghi là mắc chứng hoại huyết... một hình thức cancer. Em hoảng hồn, vô cùng lo sợ... Bà y tá trưởng khu an ủi em, nói đừng lo vì ông bác sĩ chữa nhà em là một chuyên gia rất giỏi về ung thư.

Sáng hôm sau, em nghỉ sở để xin gặp bác sĩ Zenny. Ông ta trạc năm mươi, râu quai nón, đặc biệt là có cặp mắt sáng và sắc đến độ lần đầu tiên em bắt gặp cũng thấy bị lung lạc dễ sợ... Tuy đã từng gặp ông ta, nhưng vì nghĩ nhà em không có gì nguy hiểm nên em chưa từng nói chuyện nhiều về bệnh tình nhà em với ông. Bác sĩ đưa em vào thăm nhà em. Lúc đó Kim Liên nằm thiêm thiếp... Cô y tá đang lấy máu của nó để thử nghiệm. Ông bác sĩ dẫn em đến bên quan sát cô ta làm việc. Bỗng ông ra hiệu cho em nhìn vào ống si-ranh đang dần dần đầy máu bệnh nhân... và khẽ nói:

- Ông Hồng, ông có thấy gì lạ ở máu vợ ông không?

Em chăm chú nhìn một lúc, thì ra, máu nhà em không đỏ tươi như người thường mà nhờ nhờ đỏ mà thôi. Em sợ hãi nhìn ông để chờ đợi sự giải thích. Bác sĩ gật đầu:

- Mỗi ngày chúng tôi đều tiếp máu và nước biển cho vợ ông... ông biết đó, nhưng hồng huyết cầu vô cơ thể của bà ấy là bị phá vỡ hết... Ông thấy máu rút ra đâu có còn sắc đỏ nữa...

Em thực sự mất bình tĩnh, nên vội hỏi:

- Thế bây giờ bác sĩ tính sao?

Ông ta nắm lấy vai em, bàn tay lạnh làm sao! Nhưng giọng ông thì thực ấm, an ủi:

- Ông đừng lo, chúng tôi sẽ tiếp tục chuyền máu và nước biển để giữ cho bà khỏe... đồng thời sẽ dùng thuốc để trị liệu.

Hôm đó, em gửi các cháu tại nhà một người bạn, rồi ở lại cả ngày với nhà em. Tới trưa, Kim Liên tỉnh lại, tuy mệt nhưng cũng còn nói chuyện được. Tội nghiệp, nó cứ hỏi thăm các con... rồi khóc. Em hết lời an ủi, trấn an nhà em. Em có mang một cái cassette nhỏ với vài cuộn băng Thái Thanh, Lệ Thu mà chúng em rất thích, thường tối nào rảnh mở nhạc để hồi tưởng lại những ngày vui xa xưa... Hai đứa chạy cuốn băng Lệ Thu nho nhỏ để nghe... Bỗng nhà em nhìn lên bịch màu đang chuyền vào tay trái của nó, rồi đưa mắt nhìn theo dây chuyền nước biển bên tay phải từ dưới lên tới chiếc chai nửa lít đang nhỏ từng giọt... rồi giọng khẩn khoản:

- Anh xin cho em xuất viện đi... Em sợ ở đây lắm!

Không thể được. Kim Liên đâu có biết nó đang mắc căn bệnh vô cùng hiểm nghèo... Em cười:

- Đâu được... em thiếu máu chịu khó ở đây ít ngày nữa... để tĩnh dưỡng... Khi nào số hồng huyết cầu trở lại bình thường thì hãy về... ở nhà thì làm sao chuyền được máu và nước biển.

Nhà em lắc đầu:

- Anh không biết... em nghi ở đây có ma cà rồng... cứ đến đêm nó vào đây... là em bị mê đi...

Bên kia, Hồng bỗng im bặt. Tôi hơi lạnh người... kéo chăn cao lên tận cổ, hỏi:

- Hồng, có hỏi Kim Liên sao lại nói vậy, không?

Mãi một lúc lâu, Hồng mới trả lời:

- Vâng, em có hỏi, Kim Liên nghĩ một lúc, rồi khẽ nói:

- Em nghi thằng bác sĩ này quá... mỗi đêm hắn vô thăm bệnh... thì em lại mê đi...

Em thắc mắc:

- Mê đi là làm sao? Chắc em buồn ngủ rồi ngủ đi chứ gì...

Nhà em phản đối:

- Không. Thường trước khi đó, em đều thấy hắn rút cái ống phần trên cắm vào chai nước biển kia...

Em cười, lấy giọng bình thản, nói:

- Là bác sĩ, người ta chăm sóc những dụng cụ đó thì có gì lạ chứ. Thôi em đừng nghĩ quẩn... Nhưng em có thấy ông ta làm gì khác lạ nữa không?

Kim Liên hơi lắc đầu:

- Ông ta quay lưng lại phía em nên không thấy... Với lại sau đó em mê đi đâu còn biết gì nữa.

Kim Liên coi bộ lo lắng vì em không tin lời nó, cố nhắc lại:

- Nhưng dù sao, em cũng muốn về... không muốn ở đây nữa...

Giọng nói của Kim Liên thực khẩn trương. Nhưng trong tình trạng này, em đâu có thể làm vậy. Em có nói với y tá là nhà em cảm thấy không được yên tâm sao đó... Bà này cười, giải thích:

- Đúng. Thuốc chữa bệnh của vợ ông thường gây nên những xáo động thần kinh tương tự như vậy... Tình trạng này thường gây nên những ấn tượng kinh hoàng và mỗi bệnh nhân tưởng tượng nên những chuyện quái đản khác nhau... Bà nhà như vậy là còn nhẹ đấy, ông ạ.