
xuống những cánh rừng, song không đủ soi tỏ bất cứ vật gì. Phía bầu trời đằng xa, mà Vĩ chưa định được hướng Đông hay hướng Bắc, vẫn ngập một màu hồng quành quạch. Có thể ngày mai trời sẽ lại mưa. Màu hồng này báo hiệu thế. Cơn buồn ngủ đã kéo chùng mi mắt Vĩ, và cô bắt đầu nhìn mọi vật một cách không rõ ràng.- Mấy giờ rồi anh?- Tám giờ.- Thế mà tưởng như nửa đêm ấy. Ở đây yên tĩnh thật.Vĩ cố chống mắt nhìn sang Bảo. Thằng bé gần như ngủ gật bên cạnh đống lửa. Trong phút chốc, Vĩ tỉnh hẳn. Cô giục Lưu cho thằng bé đi ngủ. Lưu bế con trên tay định tiến về phía nhà Ráy. Giờ Vĩ mới chợt nhớ ra cái chuyện ban nãy. Cô đột ngột đề nghị.- Em và con sẽ ngủ ngoài xe. Em ngại ngủ trong mấy cái nhà ấy lắm.- Cũng được, nhưng hơi chật chội cho em. Còn anh thì chịu thôi. Anh to thế này – Lưu cười lộ hàm răng sáng bóng – Anh vào nhà trưởng bản ngủ vậy.Lưu bế bé Bảo trở lại xe. Bảo đã ngủ ngay từ lúc Lưu vừa nhấc nó lên tay. Vĩ kê gối cho con trai nằm thoải mái trên băng sau còn mình lên ghế đằng trước. Lưu xoa tay.- Em sáng kiến đấy. Thôi anh cũng đi ngủ đây, sau ngày hôm nay thì ai cũng đờ cả người ra rồi.Lưu thò đầu vào xe hôn lên má vợ” Chúc hai mẹ con ngủ ngon nhé”, rồi nhanh chóng khuất sau một ngôi nhà.Dường như cả bản đã tắt đèn từ lúc họ còn ngồi ăn bên cạnh đống lửa. Phải rồi, ở đây không có gì để giải trí thì người ta đi ngủ từ chập tối là hợp lẽ. Nếu như không có ánh sáng toả ra từ trong xe, Vĩ dễ tưởng rằng mình đang rơi vào một quần thể sống thời tiền sử. Cô vặn chìa khoá, ánh đèn điện tắt ngấm, nhưng ngoài kia, đống lửa vẫn bốc lên cao ngút, toả màu vàng cam rực rỡ và thỉnh thoảng lại loé lên một tia lửa xanh tím trông rất vui mắt. Ngọn lửa nhảy nhót làm mắt Vĩ díu cả lại. Những cơn gió mang hơi thở mát lạnh và mùi hương đặc trưng của rừng già lọt qua cửa kính xe đang mở hé khiến Vĩ chìm hẳn vào giấc ngủ không mộng mị.Chừng rất lâu sau, Vĩ nghe thấy những âm thanh lao xao như tiếng cười nói. Khắp bản đèn điện sáng trưng đến chói mắt. Rất nhiều người đang tụ tập xung quanh. Họ đến từ những ngôi nhà trong bản, mặc các trang phục xủng xoẻng đầy vòng khuyên trên người. Họ hò reo và nói cười vui vẻ như thể đang chơi một trò gì đó. Vĩ nghe những âm thanh ồn ã nhưng lại loáng thoáng, không rõ ràng.Rồng rắn lên mâyCó cây núc nắcCó nhà khiển binhHỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không…Cô rùng mình. Trò chơi đang vui vẻ, nhưng không rõ tại sao Vĩ thấy sống lưng mình gai lạnh. Thốt nhiên, cô nhìn thấy một người đàn bà tách ra khỏi đám đông. Cô ta đứng khá xa và đang nhìn Vĩ. Cô ta còn trẻ và đẹp, rất đẹp. Nhưng, cô ta có một vẻ quen thuộc mà Vĩ chưa định hình được. Vẻ quen thuộc của người đàn bà này khiến Vĩ thấy tò mò.Cô tiến lại gần người đàn bà. Như chỉ chờ có thế, cô ta rảo bước nhanh về phía trước một chút rồi dừng lại vẻ đang chờ đợi. Vĩ vội vã bước theo để đuổi kịp người đàn bà. Ngay khi chỉ còn cách người kia chục sải chân thì cô ta lại đi tiếp. Người đàn bà có vóc dáng nhỏ bé nhưng tốc độ nhanh một cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, khi đã bỏ Vĩ một đoạn khá xa, cô ta lại dừng bước và nhìn Vĩ đầy giục giã. Song đến lần thứ ba Vĩ mừng thầm vì sắp đuổi kịp người đàn bà bí ẩn thì cô tiếp tục bị tụt lại đằng sau như thể một cuộc chơi ú tim.Vĩ bắt đầu sốt ruột. Cô thấy mặt mình nóng bỏng, mạch đập trên thái dương rần rật hệt cảm giác khi Vĩ suýt đập tay lên vai đứa trẻ cuối cùng trong đoàn rồng rắn mà bị hụt mất. Cô bước nhanh hơn, gần như là chạy, nhưng bằng cách nào thì vẫn luôn bị kẻ đằng trước bỏ một đoạn khá xa. Song lần này, khoảng cách đã được thu hẹp lại, rất gần.Người đàn bà chỉ còn cách Vĩ chừng ba bước chân nhưng cô ta không quay lại nhìn Vĩ nữa. Cô ta đứng xây lưng lại, vì vậy không tài nào nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bí ẩn kia. Vĩ tức điên người. Cô ta mặc bộ quần áo đen tuyền, và mái tóc đen thả chấm vai khiến cả thân hình lẫn vào bóng đêm. Trăng hạ tuần ánh lên những tia nhợt nhạt trên lớp áo đen kì quặc. Vĩ hít một hơi thật mạnh, chỉ còn hai bước chân nữa, Vĩ sẽ đập tay lên vai cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, sẽ hỏi xem cô ta là ai, và tại sao lại bắt Vĩ đuổi theo một cách tức cười như thế.Vĩ tiến thêm một bước. Cô thấy hơi lạnh từ đâu phả ra giá buốt. Cái thân hình nhỏ bé mặc áo đen vẫn quay lưng lại như trêu ngươi. Vĩ giơ tay lên, nhưng bàn tay cô chỉ lùa vào không khí. Người đàn bà đã biến mất như thể vừa tan lẫn vào màn đêm dày đặc. Vĩ bước tới bước lui, xung quanh cô chỉ toàn là những thân cây xù xì gớm ghiếc. Lúc này Vĩ mới nhận ra rằng mình đang ở giữa rừng già. Đám đông vui vẻ ban nãy cũng đã biến mất. Thì ra cô đã đi quá xa rồi. Người đàn bà kia đã lừa Vĩ. Và nếu cô ta lừa Vĩ, hẳn ý định của cô ta không tốt đẹp gìTrăng hạ tuần vẫn hắt những tia lờ mờ mà khi xuyên qua tán lá rừng rậm rạp, chúng biến thành từng vệt vằn vện quái