
ải che sát vào cho khách chứ. Anh làm em lo quá, cứ nghĩ anh bị lạc đường.- Tao lạc thật đấy, - Bách vẫn không thể rời mắt khỏi người thanh niên mặc bộ đồ dân tộc đang lùa bàn tay trước mặt để vuốt nước. – đi quá lên kia đến sáu chục cây.- Lỗi tại anh không chịu đi cùng xe thằng em đấy nhá. Thôi mời anh lên nhà dự tiệc. Anh là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay đấy.Cả ba bước qua chiếc cầu và đi lên nhà sàn. Lưu đã đứng sẵn ở cửa và chìa tay cho Bách.- Chào mừng anh đã đến với Trại Hoa Đỏ. Hôm nay là một ngày ẩm ướt nhưng không vì thế mà anh Bách thấy phiền chứ.- Trại Hoa Đỏ hiếu khách sẽ làm anh phấn chấn ngay bây giờ đây. – Sương chen lên trước và vội vàng ra hiệu gì đó, tức thì có vài cô gái ùa ra cửa.- Ôi, anh Bách. - Những cô gái nhao lên.Một cô đỡ cho anh chiếc ô và không quên chạm nhẹ bộ ngực vào cánh tay anh. Nhận ra cô gái hôm nọ mồi shisha trong quán Đêm Ả Rập, Bách cười xã giao và quay sang nắm tay Lưu thật chặt.- Cảm ơn anh vì lời mời. Trại Hoa Đỏ là một nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời. Cách bài trí bên ngoài chứng tỏ chủ nhân rất có khiếu thẩm mỹ.- Xin mời anh. – Lưu đưa tay kiểu cách. Khi đi qua sát mặt Lưu, Bách thấy đôi mắt anh ta thâm quầng, và dáng điệu có vẻ mệt mỏi.Bách bước vào nhà trong, vốn không quen với đám đông và những buổi tiệc tùng, anh hơi chững lại bởi những vị khách dáng vẻ sang trọng cầm trên tay những ly sâm panh mà thứ cồn nhẹ trong đó đang ánh lên dưới ngọn đèn vàng rực rỡ.- Xin giới thiệu đây là anh Phan Đăng Bách, một cảnh sát hình sự có hạng và hôm nay anh Bách phải dứt bỏ những công việc lút đầu để đến tham dự lễ khánh thành Trại Hoa Đỏ. Điều này thật vô cùng vinh dự cho chúng tôi.Toàn bộ khách mời quay ra nhìn Bách và gian nhà sàn rộng lớn im phăng phắc. Bách muốn hoặc là độn thổ hoặc vả vào cái mặt đang tươi tỉnh của thằng Sương.- À, người hùng đây rồi. Bọn này cứ tưởng cậu lạc vào bản nào đó tắm tiên với các thiếu nữ xinh đẹp rồi chứ. - Mạnh bước ra từ giữa đám đông, cười ha hả và chìa cho Bách một ly sâm panh, không quên ghé sát tai Bách thì thầm. - Cậu trông vậy mà hoành tráng, toàn giao du với những người đẹp và đại gia.Mặc dù rất lộn ruột với những câu đùa vô duyên của Mạnh nhưng lúc này Bách thấy mừng vì sự có mặt của gã khiến anh cảm thấy đỡ sượng người trước đám đông. Bách túm lấy Mạnh hỏi những câu không đầu không cuối.- Ban nãy các ông bị lạc đường à? Sao không gọi điện cho tôi? Đến đây lâu chưa? Bọn Bình, Giang, Quyết đâu rồi?- Các ông không lạc đường mà chính người hùng mới bị lạc đường. Điện thoại đếch có sóng mà gọi. Đến được hai tiếng rồi. Bọn nó đang tán gái đằng kia. - Trả lời xong một mạch bốn câu hỏi của Bách, Mạnh bỏ ra chỗ mấy cô gái đang chuẩn bị khay rượu và đùa một câu gì đó khiến họ cười ré lên.Bách nhìn thấy các bạn đồng hành cũng đang đứng gần đây. Bình đang làm điệu bằng cách chỉnh lại chùm tóc cứu tinh còn Giang, Quyết thì nở nụ cười kỳ quặc mà Bách chưa nhìn thấy bao giờ.- Đây là Thu Minh, bà xã tương lai của em. Em Thu Minh sẽ tiếp chuyện anh đến sáng mai. Có gì cần anh cứ bảo Thu Minh nhé. – Sương nháy mắt rồi bỏ ra chúc rượu đám khách đang túm tụm.Bách tò mò nhìn cô gái tóc quăn tít, đôi mắt to đen và cái mũi hơi hếch lên. Cô ta xẻ sâm panh của Bách vào ly của mình với vẻ cố làm cho thân mật.- Côn việc của anh chắc cũng ly kỳ lắm đấy nhỉ?- Cũng bình thường thôi, không có gì giống như phim hành động của Mỹ đâu.- Cụ thể công việc của anh là gì? – Thu Minh mở to đôi mắt.Bách bỗng muốn trêu cô gái này đôi chút. Anh thản nhiên.- Nghiên cứu các xác chết, truy tìm những kẻ giết người hàng loạt và đôi khi để đạt được mục đích, phải ngủ chung phòng khách sạn với những tên sát nhân.- Thế…những lúc như thế anh có sợ không? – Thu Minh nắm chặt ly sâm panh.- Không, tôi thích thú với những công việc ấy, cũng như thợ may hứng thú với kim chỉ và ca sỹ thì thăng hoa dưới ánh đèn sân khấu ấy mà.- Cũng phải có vụ án nào khiến anh thấy sợ hãi nhất chứ, ý em là…vụ ấn tượng nhất ấy.- Có chứ, có vài vụ, tỷ dụ như cái gã thợ xây hồi năm ngoái đã chặt vụn cô bạn gái mới quen rồi bỏ từng phần bào ngăn tủ lạnh. Hôm đó tôi là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường.- Thế rồi anh làm gì?- Chẳng phải làm gì, chỉ việc nhặt những mẩu vụn đó cho vào túi, niêm phong lại và mang lên phòng giám định pháp y.- Cho vào túi bằng gì?- Bằng tay.- Tay anh á?- Tất nhiên, Cô có muốn uống nốt ly sâm panh này của tôi không. – Bách đưa mắt nhìn chiếc ly không của Thu Minh.
- Không…à…ý em là…em hơi đói nên sẽ ăn một chút gì đó, uống nhiều chất cồn một lúc rất dễ bị say. – Cô ta ngần ngại nhìn những ngón tay Bách đang đỡ lấy ch