
tụi nó nể.
- Ấy ấy!! Nói nhỏ thôi bà. – Ông Thái giật nảy mình. Bộ bà muốn tụi nó coi thường tôi àh!
- Hừ! Tụi nó biết tổng cái bộ mặt giả tạo của ông rồi chứ ở đó mà lo với sợ, ông không có làm gì thì tụi nó cũng đâu có mà hư hỏng.
- Ối chời!!,thôi tôi mệt bà quá. À quên nữa!!,sao hôm nay tôi không thấy thằng Dũng đâu hết vậy?!.
- Nó đang học ở trên phòng ấy. Cái thằng công nhận ham học, nhà này tôi thấy có mình nó là giống tôi nhất. Thông minh chăm chỉ với lại ít nói nữa, không bao giờ nó khiến tôi phải nhức đầu như hai cái thằng đầu đất kia. Quyết định để nó sau này quản lý gia tài của mình là chuyện tôi thấy ông làm đúng nhất đấy.
- Úi cha!! Chứ bộ đó giờ tôi quyết định không đúng àh! – Ông Thái hậm hực.
- Ơ hay!!, chắc con vịt nó biết leo cây. – Bà Bich bĩu môi.
- ....– Ông Thái chẳng còn biết nói gì thêm.
Chừng nửa giờ sau con Đẹt và Nhạn bắt đầu dọn cơm cho ông bà Thái dùng.
- Đồ ăn hôm nay ngon quá bây, ai nấu vậy?!. – Bà Bích gật gù sau khi nhấp nháp đĩa thịt bò.
- Đồ ăn hôm nay là em Nhạn nấu đó bà!! – Con Đẹt cười tươi rói.
- Ừm ngon thiệt! ngon thiệt! - Ông Thái cũng tỏ vẻ đồng ý.
- Con nhỏ này mới bé xíu mà đã nấu nướng giỏi đến vậy àh!!. – Bà Bích cảm thấy ngạc nhiên.
Nhạn rụt rè cúi đầu không nói lời nào. Thấy thế con Đẹt thúc nhẹ cù chỏ vào hông Nhạn mà nói khẽ.
- Bà chủ hỏi em kìa, sao không trả lời.
- Dạ... tại vì ở nhà con hay phụ giúp mẹ nấu ăn nên cũng biết sơ sơ ạ. – Nhạn cảm thấy rất hồi hộp khi đối diện với bà Bích nên giọng có vẻ hơi run.
Bà Bích nhìn thẳng vào dáng người nhỏ bé, không biết điều gì khiến bà chăm chú, chỉ cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
- Chỉ biết sơ sơ mà đã nấu ngon đến vậy sao?!.
Nhìn thấy Nhạn vẫn cúi đầu, hai bờ vai khẽ run lên nhè nhẹ, bà biết cái uy của mình lớn nên con bé cảm thấy sợ. Bà Bích tiếp tục gắp đồ ăn và nói giọng rõ to.
- Kể từ bây giờ chuyện bếp núc là mày lo nghe chưa còn con Đẹt thì hầu hạ tao cũng được.
- Dạ thưa bà!! – Con Đẹt và Nhạn cùng đồng thanh nhưng chỉ nghe được giọng của con Đẹt.
- Ừhm ráng mà làm tốt công việc!. Có gì tao thưởng thêm tiền mà gửi về quê cho gia đình. À quên nữa!!. – Bà Bích chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng. – Con Đẹt chỉ con Nhạn đem cơm lên lầu cho cậu Ba!!.
- Dạ con biết rồi thưa bà chủ! - Con Đẹt trả lời.
- Còn để dành cơm cho thằng Trí nữa chứ, bộ bà quên nó rồi à! – Ông Thái vội lên tiếng.
- Thôi khỏi đi ông!!. Thằng đó tới sáng nó mới về, muốn nó về nhà sớm coi bộ khó còn hơn lên trời. Con với cái hết sức mà nói! Hừ!.... – Bà Bích thở dài.
Không ai nói thêm lời nào nữa, thỉnh thoảng hỏi nhau vài chuyện vặt vãnh trong nhà, những món ăn ngon trước mặt hầu như đã chiếm hết tâm tư của họ, đôi lúc còn thấy ông Thái gắp vài cộng cải hay miếng cá cho vào chén vợ. Nhìn từ ngoài họ như đôi vợ chồng già bình thường sống thanh nhàn.
Bên ngoài gió vẫn thổi vi vu qua những cánh đồng xa thẳm, đêm nay thật yên bình.
Theo lời căn dặn của bà Bích, con Đẹt bắt đầu hướng dẫn cho Nhạn mang cơm lên phòng cậu ba.
- Em đi thẳng lên cầu thang đến ngay tầng một thì hướng về phía tay trái mà đi, đến ngay cuối hành lang, phòng cuối cùng là phòng của cậu ba Dũng.
- Hay là chị đi với em nha! Em hơi sợ!!– Nhạn lo lắng.
- Em tập đi một mình cho quen, với lại cậu ba Dũng hiền lắm em yên tâm, em mà không làm chuyện gì sai thì cẩu không có la rầy em đâu.
Nghe con Đẹt nói thế, Nhạn cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
- Dạ nếu vậy để em đi ạ!!.
*
Men theo sự hướng dẫn của con Đẹt, Nhạn dễ dàng tìm thấy căn phòng của cậu ba Dũng. Đứng trước cửa phòng cậu ba, tim Nhạn bắt đầu đập mạnh, theo cô suy đoán thì cậu ba Dũng chính là chàng thanh niên mà mình đã nhìn thấy lúc trưa bởi vì căn phòng này nằm ngay gần ban công và trùng khớp với vị trí nơi mà cô thấy anh ta.
- Cộc, cộc!! – Nhạn mạnh dạn gõ cửa.
- Ai đó?! – Không có ai mở cửa mà chỉ có tiếng nói phát ra từ trong phòng.
- Dạ bà chủ bảo con mang cơm lên cho cậu!! – Nhạn lúng túng trả lời.
- Để ngoài cửa đi!! Giọng ai mà lạ thế? Cô là người ở mới tới àh?!.
- Dạ…! Hôm nay con… con mới tới ạ! – Nhạn càng lúng túng hơn sau khi nghe một loạt câu hỏi.
- Ừhm!! Trả lời thế là đủ!! Cô đi được rồi!.
Tưởng chừng như được giải thoát, Nhạn khẽ đặt mâm cơm xuống trước cửa phòng rồi vội vàng quay lưng đi thẳng một nước.
- Xong rồi hả em? Nhanh vậy?! – Con Đẹt hỏi khi vừa thấy Nhạn bước xuống cầu thang.
- Dạ!! Xong rồi, cậu ba bảo em để cơm ngoài cửa rồi hỏi em quá trời. Cậu ba thường hay như vậy lắm hả chị?! – Nhạn tò mò.
- Vậy hả!! Thường thì cậu ba cũng chỉ bảo chị để cơm ngoài cửa phòng như vậy nên chị cũng không lạ gì, chỉ khi nào cậu ba không có nhà thì chị mới lên phòng dọn dẹp thôi. Cậu ba nhà này có vẻ ít nói lắm mà có nói thì cũng toàn là những câu cọc lóc thôi, không biết trường của cậu ấy có dạy cách cư xử khi nói chuyện không nhỉ?. Mà em cũng còn may mắn hơn chị ấy nhỉ, lúc chị mới vào cái nhà này, cậu ba không bao giờ hỏi chị những câu như thế đâu, lạ lùng quá?! – Con Đẹt ngạc nhiên.
- Em cũng chẳng biết nữa!! – Nhạn trả lời trong trạng