
m thấy hết kiên nhẫn sợ cơn buồn ngủ sắp biến mất, mà lúc
này, cái thứ nắng gắt đáng ghét xuyên qua những tán lá dày rọi thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng dậy, kéo mạnh rèm xuống, vậy nhưng cái rèm cửa cứ
ngoan cố để lại một lỗ hổng ngớ ngẩn dù tôi có giật mạnh xuống thế nào,
tôi nghĩ, nếu cái lỗ hổng ấy cứ ở đó thì tôi sẽ thật khó chịu làm sao,
cả đêm đã không ngủ được rồi. Tôi đã thử rất nhiều cách, rồi cũng đành
bất lực không làm sao để kéo cái rèm cửa khít lại được. Tôi kéo ghế,
định đứng lên để kéo chiếc rèm từ trên xuống.
San San lúc này lại hỏi tiếp một câu: Anh ơi anh có bao trọn đêm không?
Thực sự khó chịu, tôi quay lại bảo cô nàng: Anh trả em 50 đồng, em đứng vào cái lỗ hổng này che nắng cho anh.
San San không nói thêm gì, ngay tức thì đứng lên ghế, căn phòng vụt chốc
tối lại. Thú thực lúc đó tôi cũng hơi có chút cảm động, nhưng phần nhiều là cảm giác khinh miệt, ả đàn bà này quả thật có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì tiền. Tôi cũng chẳng biết nói thêm gì nữa, nằm xuống giường đắp
chăn nhắm mắt lại. Mặc dù quay lưng về phía cửa, nhưng chẳng hiểu sao
tôi lại có cảm giác chột dạ, có một người phụ nữ cứ đứng như treo cổ
trên ghế vậy, thà để nắng chiếu vào còn hơn. Tôi không quay người, nói
vọng ra: San San, tiền là thứ có thể kiếm được, em về nghỉ ngơi đi, em
còn trẻ, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm tiền, em cần nhiều tiền vậy để làm gì? Em…
Em đang mang thai, một đứa con không biết của ai, em muốn sinh nó ra. Tiếng San San vọng lại từ phía cửa nghe buốt nhói.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, San San vẫn đứng cao cao trên ghế, hai tay nâng
lên cố gắng để kéo chiếc rèm xuống, một tia sáng lọt vào khe hở phía
đỉnh đầu không cách nào để che kín, khoảng sáng ấy ôm trọn lấy thân thể
người phụ nữ cô đơn và vô tình tạo nên một vầng hào quang. Tôi nhìn trân trân vào vầng hào quang xung quanh người phụ nữa ấy, không chớp mắt,
cảm giác nghèn nghẹn chặn ngang nơi cổ, tôi nói: Nào, lại đây, Đức mẹ
Maria, em mau xuống đi, lên giường ngủ đi.
Khi chúng tôi thức dậy đã là buổi chiều muộn. Tôi mở cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi tới. Tôi bắt đầu đưa mắt quan sát phía bên ngoài, một thị trấn nhỏ vô cùng ảm đạm,
trước mắt tôi rặt một màu khói xám của những mái ngói lô nhô, hai bên
đường chẳng có lấy một biển hiệu nào đẹp đẽ, vài chiếc xe đang lăn bánh
chậm dần để chọn quán ăn. Một chiếc xe tải rỗng đang đậu phía dưới chỗ
chúng tôi, một thằng bé đang chơi bóng cạnh đó. Cách chỗ tôi khoảng tầm
một trăm mét, một đoàn tàu đang chạy vút qua, tôi đếm được khoảng 23
toa. Đếm các toa tàu là cách hay để giết thời gian, nhược điểm là chẳng
có cách nào để kiểm chứng. Nhưng mà có sao đâu, những phiền não rồi sẽ
trôi theo những phút giây ngắn ngủi đó, và đầu óc lại có thể tập trung
suy nghĩ trở lại. Thằng bé con dưới sân cũng đang đếm toa tàu giống tôi, toa cuối cùng vừa đi khuất, nó quay người nói với bố: Bố ơi, 24 toa
đấy.
Ông bố chẳng thèm đếm xỉa, tiếp tục ra hiệu cho chiếc xe tải quay đầu.
San San vừa tỉnh, lao vào nhà tắm nôn ọe. Nôn xong hỏi tôi: Anh à, anh có
muốn thêm lần nữa không? Em không tính tiền đâu, tính vào trọn gói đêm
rồi.
Tôi châm điếu thuốc, chăm chú nhìn cô nàng, băn khoăn: Sao
em lại không biết bố đứa bé là ai chứ, chẳng phải luôn dùng biện pháp an toàn sao? San San giải thích: Bọn em ở đây ngoài dịch vụ trọn gói và
bán trọn gói ra, còn dịch vụ nữa là không dùng bao, chỉ cần thêm 50
đồng. Em nghĩ có lẽ em dùng phải thuốc tránh thai quá hạn rồi.
Tôi lại chậm rãi châm thuốc cất giọng: Vậy thì đúng là đáng đời em rồi. Tốt nhất là em nên tìm cho đứa bé một ông bố. Em một thân một mình, nuôi
làm sao được?
San San quả quyết: Em nuôi được chứ, anh xem, con em lớn lên có thể làm được gì?
Tôi thì chẳng có ý định giúp cô nàng vẽ ra tương lai làm gì. San San ngậm
ngùi: Dù thế nào em cũng không cho nó làm cái nghề này như em. Em sẽ làm nghề này thêm mười lăm năm nữa, cũng vừa đủ tiền để nuôi con. Anh xem,
hiện tại một tháng em có thể kiếm được hơn 4.000 tệ, em cũng đã tiết
kiệm được hơn 20.000 tệ rồi, 10.000 tệ đủ để sinh con, 10.000 tệ xem như tiền sữa, có thể nuôi được con trong vòng một năm, khoảng một năm em
nghỉ làm thì cũng vẫn đủ tiền nuôi nó, sau đó em sẽ đi làm trở lại, em
không thể cho mọi người biết em từng sinh con. Em làm mười lăm năm, nếu
năm nào cũng có thể kiếm được gần 50.000 tệ thì con em có thể được đi
học rồi, nếu may mắn nó giỏi giang mà thi đỗ được vào một trường đại học tốt, thì em nghĩ mình sẽ phải ăn uống dè xẻn một chút, tốt nhất là nghĩ được ra cách khác để kiếm thêm chút tiền. Em sợ nhất lúc họp phụ huynh, nơi này nhỏ bé quá, không thể học ở đây được, lỡ đi họp mà gặp bố của
bạn bè nó, không biết chừng đều là khách hàng của em. Em chắc sẽ chuyển
đến thị trấn khác thôi. Làm một thời gian rồi lại chuyển đi nơi khác,
không thì mọi người biết mẹ nó làm cái nghề này. Đến khi đứa bé được
khoảng mười sáu tuổi, em vẫn nuôi được.
Tôi nhìn San San, hơi chút ngạc nhiên: Em lên kế hoạch cho tương lai cẩn thận thật.
San San cúi xuống xoa bụng mắt ánh lên: Vâng,