33 Ngày Thất Tình

33 Ngày Thất Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322862

Bình chọn: 7.00/10/286 lượt.

ng bỏng không như vậy, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vui vẻ.

“Đi thôi, đi đâu?”.

“Tôi biết một quán nước đậu, chính hiệu luôn”.

“Tôi không đi, sao vừa sáng tôi đã phải uống cái thứ thối hoắc ấy?”.

“Vậy cô uống canh lòng đi”.

“Dựa vào cái gì chứ? Sáng sớm tỉnh dậy đã gây khó dễ tôi với món lòng dê chứ?”.

“… Theo tôi thấy cô đã tỉnh rượu”.

“Không chỉ tỉnh rượu, trí nhớ của tôi đã hồi phục, anh dựa vào cái gì mà tát tôi một cái?”.

“… Cô lấy đâu ra lắm cái dựa vào đâu thế?”.

Tôi và Vương Tiểu Tiện đấu khẩu anh một câu tôi một câu như vậy, vừa men theo đường cái vừa tản bộ về phía trước.

Thời tiết bắt đầu nóng dần lên.

Ngồi trong quán ăn sáng, tôi nhìn bộ dạng vùi đầu vào ăn của Vương Tiểu

Tiện, đột nhiên nghĩ đến bản thân mình đã lâu không ăn sáng, thỉnh

thoảng chợt nhớ ra cũng sẽ mua một cái bánh bao với sữa đậu nành nhạt

như nước lã, ngồi trước máy vi tính, vội vội vàng vàng nuốt vào bụng.

Còn cái thời ngồi bên đường, vùi mặt ăn từng miếng tào phớ trong thời

tiết nóng nực đã là năm xưa rất xa xôi, rất xa xôi rồi.

Tôi tự

nhiên nhớ lại những buổi sáng sau khi thức cả đêm với anh, ngày đông

lạnh giá ngồi bên đường ăn quẩy và tào phớ, bàn tay cầm quẩy chẳng mấy

chốc liền lạnh cóng, nhưng vẫn cười ngốc nghếch, mãn nguyện. Buổi sớm

như vậy cảm giác đầy chân thực.

Kí ức, kí ức, nếu không có nó thì cái gì cũng dễ làm, thế giới này chắc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi vẫn chưa kịp ngã trở lại vũng bùn này một lần nữa, Vương Tiểu Tiện bắt đầu quấy nhiễu tôi.

“Hoàng Tiểu Tiên,” anh ta đẩy bát nước đậu bốc mùi thối tới dưới mũi tôi, “Ăn chút đi”.

“Tôi không ăn, anh mau cầm đi đi nếu không tôi nôn vào mặt anh đấy”.

“Ăn chút đi, giải rượu đấy”.

“Mau cầm đi! Anh, đồ đáng ghét này!”.

“Cô uống một ngụm, tôi cho cô mười tệ”.

“Sao anh nghĩ tôi tham tiền như vậy…”

“Mười lăm”.

“Cút, nghìn vàng cũng không mua được, tôi biết anh muốn cười nhạo tôi”.

“Ba mươi”.

… Tôi động lòng rồi.

Tôi nín thở, nhìn cái thứ màu xanh thẫm bốc mùi ai oán ấy, sau đó uống một ngụm.

Mùi vị bị nguyền rủa ấy lan toả khắp miệng tôi, tôi thực sự hiếu kì, cái

thứ mang lại cho người ta cảm nhận vị giác này rốt cuộc dựa vào đâu mà

được đặt lên bàn ăn chứ?

Hứng thú thấp kém của Vương Tiểu Tiện

đạt được thoả mãn, “Cô phải nuốt xuống, nhanh, nhanh, nhanh lên, chỉ là

chuyện cắn răng nhắm mắt thôi”.

Tôi vẫn chưa đủ dũng khí và sự

từng trải về cuộc đời, bị thúc ép, tôi nuốt ngụm nước đậu, đứng lên,

quay người, chạy tới góc tường gần tôi nhất, phía sau, Vương Tiểu Tiện

vui vẻ rêu rao: “Cô chạy ra xa một chút mà nôn, ở đây có nhiều bạn nhỏ

như vậy…”. Tôi đang chuẩn bị xoá hoàn toàn tài liệu vụ của Lí Khả trong máy tính

thì Nguỵ Y Nhiên gọi điện tới. Tôi còn chưa kịp vờ vịt khách sáo, Nguỵ Y Nhiên ở đầu bên kia đã xin lỗi tôi trước rồi.

“Cô Hoàng, cô đừng để bụng, Tiểu Khả là người nói năng bất cẩn thế đấy”.

“Đừng, đừng, đừng, đừng nói như vậy, cô ấy không bất cẩn như Vương Nhất Dương

phía chúng tôi” (Sau khi tra danh bạ của công ty, cuối cùng tôi đã biết

quý tính đại danh của Vương Tiểu Tiện).

Vương Tiểu Tiện rất bất mãn, xoay ghế rồi gào ầm lên, “Này!”.

Còn trống một tay, tôi vứt hộp khăn giấy trúng mặt anh ta.

“Anh Nguỵ, lần này hợp tác không thành công, thực sự rất xin lỗi, có điều vẫn chúc hai người có một hôn lễ thuận lợi”.

“Cô không muốn phụ trách hôn lễ của chúng tôi?”.

Tôi liền kinh ngạc, “Cô Lí vẫn muốn chúng tôi phụ trách hôn lễ của cô ấy ư?”.

“À, là tôi vẫn muốn các bạn phụ trách hôn lễ này, cô và anh Vương hợp tác rất ăn ý, gặp trở ngại cũng có thể nói ra”.

Một tay tôi cầm điện thoại, một tay viết lên tờ giấy, “Bọn họ vẫn muốn

chúng ta phụ trách đám cưới!!!”, sau đó giơ tờ giấy ra trước mặt Vương

Tiểu Tiện.

Vương Tiểu Tiện cũng mệt mỏi im lặng.

“Như

vậy nhé cô Hoàng, bây giờ cô tiện không, tôi muốn đưa cô đi xem địa điểm chúng tôi chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Hôm nay chỉ có tôi, Lí Khả không

tới”.

Tôi nghĩ một chút sau đó nhận lời.

Nguỵ Y Nhiên

muốn đến đón tôi, tôi nói không cần. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải

chính là mấy đại sảnh yến tiệc của Hilton, của Vương Phù, Vạn Hào ư, tôi quen đường rồi.

Kết quả, dựa theo địa chỉ Nguỵ Y Nhiên đưa cho

tôi, tôi tìm kiếm, đường số 2 đổi đường số 5 đổi đường số 13, sau khi

lặn lội đường xa, khi tôi chán chường chui ra khỏi ga tàu điện ngầm,

phát hiện bốn bề hoang vắng, không một gốc cây ngọn cỏ, tầm nhìn bao la, không phải là một thôn nhỏ phá bỏ và rời đi nơi khác thì là công trường đang thi công. Tôi chán nản trong lòng, không phải Nguỵ Y Nhiên báo thù thay cho Lí Khả đấy chứ? Bởi vì miệng lưỡi cay độc của Vương Tiểu Tiện, có thể các đại ca xã hội đen định cưỡng hiếp tôi đang mai phục trong

chiếc xe con mười sáu chỗ đỗ gần đây kia, cầm ảnh nhận diện tôi.

Khi tôi đang chuẩn bị co giò chạy, cách đó không xa, Nguỵ Y Nhiên vẫy tay

với tôi, tấm biển gỗ đằng sau anh ta ghi: Công viên rừng rậm Đông Ba

Linh.

Tôi nhìn phía sau anh ta, mấy cây khô, cả một vùng hoa

dại, thế mà cũng không biết ngượng gọi là công viên rừng rậm, lậ


XtGem Forum catalog