33 Ngày Thất Tình

33 Ngày Thất Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 9.5.00/10/310 lượt.

đùa.

[1'> Tam ngôn nhị phách là tên gọi chung tuyển tập những tiểu thuyết gắn nổi tiếng thời Minh.

Linh hồn bận rộn cả một ngày, sau khi trở về nhà, phát hiện trên đầu của thể xác của mình đầy vết bẩn cá ướp muối, linh hồn quanh quẩn trước giường, bởi vết bẩn đó mà không thể nào lại gần cơ thể của mình, cuối cùng,

linh hồn trừng mắt nhìn cơ thể của mình dần dần lạnh cứng, linh hồn

không làm cách nào được, cuối cùng chỉ có thể khóc lớn mà ra đi.

Sau khi biết tất cả hành vi của cô bạn thân đó, tôi luôn nghĩ, tôi chính là thể xác của người bán bí đao. Cô ta nhất thời hứng lên làm tôi chết,

hãy tin rằng từ khi ấy cô ta cũng trở thành cô hồn dã quỷ.

Tôi

và cô bạn thân luôn coi nhau như thể xác và linh hồn, từ nhỏ đến lớn,

trong mắt người ngoài, hai chúng tôi là một đoá hoa song sinh xấu xa,

phức tạp, rất nhiều gai độc, chúng tôi từng là ranh giới an toàn của đối phương, tất cả người trong thiên hạ bị đắc tội hết, thì vẫn có thể thấy được nụ cười cổ vũ trên gương mặt của nhau.

Nhưng tính cách hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau, nếu lấy đồ ăn ra so sánh, tôi là canh

cá, cô ta là canh tôm chua, đều cay như nhau nhưng vị của cô ta ngấm lâu hơn.

Nhiều năm như vậy, đứa chỉ biết đánh nhanh thắng nhanh như tôi, và đứa gáy một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc như cô ta kề vai

sát cánh, tiến về phía trước, chưa từng nghĩ rằng, bạn bè lại có một

ngày trở thành đối thủ, tình thế này biến đổi nhanh tới nỗi khiến người

ta không kịp phòng bị.

Buổi sáng, cô ta gửi tin nhắn tới, hỏi có thể hẹn gặp ở quán cà phê kiêm quán ăn mà chúng tôi thường đến khi học đại học không.

Tôi lập tức nhìn ra mục đích của cô ta, người này muốn chơi chiêu bài tình

cảm dịu dàng, bốn năm học đại học, người chúng tôi quen thuộc nhất không phải thầy giáo và bạn học ở trong khoa mà là chủ cửa hàng tốt bụng và

bữa ăn hàng ngày ở cửa hàng này.

Nhưng vô dụng thôi, chắc hẳn cô ta cũng biết, việc đã đến nước này, hôm nay cho dù tôi tới thăm cô ta

trong tù, sự cảm thông mang theo cũng sẽ ít đến đáng thương.

Tôi đẩy cửa bước vào, cô ta ngồi ở vị trí cũ của chúng tôi, xem ra rất điềm tĩnh nhưng cô ta càng thể hiện vẻ mặt như vậy, tôi càng biết trong lòng cô ta đã run tới mức long trời lở đất.

Tôi ngồi xuống đối diện

cô ta, trào lên trong lòng không phải phẫn nộ hay thù hận, mà là sự khó

hiểu sâu sắc, muốn dùng nước lạnh trên bàn hắt lên mặt cô ta, sau đó

hỏi, mày đến mức như vậy à? Thế gian có biết bao đàn ông, mày đến mức

phải lấy người đàn ông của tao để chứng minh sức hấp dẫn phụ nữ của mày

à?

Cô ta há mồm nhưng không chào hỏi. Nhân viên phục vụ đến, bưng cho tôi cốc trà lúa mạch.

Tôi không uống được cà phê, chỉ uống một ngụm, da liền nổi nốt đỏ từ trên

xuống dưới. Bệnh kì lạ này trong những người biết tôi bao gồm cả cha mẹ

và kẻ phụ tình kia có thể đều không biết, nhưng cô ta biết.

Tôi

cũng biết cô ta uống cà phê đã cho đường lại phải thêm sữa, hơn nữa cho

nhiều vô cùng, nhất định phải biến cốc cà phê đen thành màu trắng, dường như như vậy mới yên tâm. Bao lần tôi đã cười điệu bộ ra vẻ không đủ

triệt để này của cô ta.

Không còn gì để nói, chúng tôi đều rất

ngẩn ngơ, rất trầm mặc, hai đứa đều nhìn ra ngoài cửa sổ, trên sân

tennis không xa, những nữ sinh mặc váy ngắn túm huấn luyện viên lại cười đùa hi hi ha ha, gương mặt thô ráp của huấn luyện viên đỏ ửng, từ đầu

đến chân đều rất hưng phấn.

Bên lề sân tennis, có hai cô gái tụ

vào một chỗ, ôm cây vợt, có thần sắc của kẻ bàng quan, tinh lực dồi dào

quan sát xung quanh, thỉnh thoảng bật lên tiếng cười khoan thai, không

thật bên tai tôi.

Tôi và cô ta khi đó cũng vậy, cảm giác cái gì

cũng đều buồn cười, người đi đường ngã trông buồn cười, người nấc tới

nỗi không nén được trông buồn cười, người sống chết vì tình yêu dường

như càng buồn cười hơn.

Trong tấm kính, tôi thấy cô ta đang liếc trộm tôi, định nói song lại thôi, ánh mắt dò xét.

Tôi biết cô ta muốn nói gì.

Có lẽ cô ta muốn nói mình thực sự yêu anh ấy, hai người như sấm sét tạo

lửa, nhục dục chiến thắng lương tri, nếu tôi vào địa vị của cô ta lúc

ấy, nhất định cũng sẽ khuất phục bản năng, lựa chọn làm như thế.

Tôi phá vỡ sự im lặng, ngẩng đầu nhìn cô ta, “Nói đi”.

Cô ta kinh ngạc, “Nói gì?”.

Còn có thể nói cái mẹ gì? Nói gần đây chúng ta nên chơi đêm ở đâu? Tám xem nơi nào có hàng xuất khẩu dư mà giá rẻ không?

Tôi im lặng, chỉ nhìn cô ta, dùng ánh mắt nhiệt tình hỏi han: “Có phải cậu

bị cảm giác tội ác giày vò trở nên ngu ngốc rồi không?”.

Cô ta chuẩn bị hồi lâu, sau đó lên tiếng, “Tiểu Tiên, xin lỗi”.

Tôi bắt đầu trở nên cực kì phẫn nộ.

Tôi cầm li nước trên bàn, đập xuống đất, tiếng li vỡ vang lên.

Ông chủ trong quầy thò đầu ra nhìn, phát giác sự khác thường, liền lặng lẽ lui lại.

Tôi nhìn xuống mảnh vỡ dưới đất, nói: “Xin lỗi nhé”.

Sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, “Nếu chiếc li này mở miệng nói với tôi, không

sao, tôi tha thứ cho cô. Vậy tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của cậu”.

Mặt cô ta lập tức đỏ lên, “Tiểu Tiên, cậu đừng như vậy”.

Tôi rất bình tĩnh nói: “Không muốn thấy tôi như vậy thì cậu đừn


XtGem Forum catalog