
chẳng liên quan gì đến suy nghĩ về tình dục cả! Chỉ là cảm thấy
tò mò thôi!”.
Đầu tiên tôi bình tĩnh được một giây, nhưng ngẫm
nghĩ, muốn lột trần tôi, hàng ngày nghiên cứu nhưng lại không có suy
nghĩ về tình dục, điều này chẳng phải càng khiến người ta phẫn nộ ư. Khi ấy, tôi rất muốn bạt tai gã dâm ô này một cái, nhưng lại không đủ dũng
khí, thế là khoảng thời gian nên bạt tai, tôi dùng để ngây ngốc mười lăm giây, sau đó quay người chạy đi, từ đó kết thúc mối tình đoản mệnh một
tuần lễ.
Kể xong mối tình thứ hai, Vương Tiểu Tiện hỏi rất nghiêm túc, “Người này thú vị nhỉ? Tìm hiểu kiến thức về giới tính rất sớm”.
“Đừng nói nữa, cậu ta khi hết cấp ba đã vào trường đại học Nhân dân, học nhân loại học, sau đó đi Mĩ du học, lần trước khi họp lớp ở quê, nghe bọn họ nói, anh chàng này đang làm giáo sư tại một trường đại học ở Mĩ, đi xe
hơi Đức, lấy vợ giàu người Mĩ, còn mua một biệt thự lớn bên bờ biển
nữa”.
“Hối hận không?”. Vương Tiểu Tiện híp mắt hỏi tôi.
“Có thể không hối hận không? Vốn dĩ cuộc đời của mỗi con người đều sẽ xuất
hiện một người đàn ông xuất sắc”. Tôi đấm vào tường trả lời.
“Hối hận ban đầu không cho người ta sờ soạng một chút à?”.
“Đúng, sớm biết hắn có tiền đồ như vậy, đừng nói là chút yêu cầu nho nhỏ lột
trần tôi, cho vào cái lồng, giá có lột trần tôi rồi quét một lớp sơn đen lên sau đó khóa trong chiếc lồng, khiến tôi thành con chim phỉ thúy
hàng ngày kêu ‘chiếp chiếp’, tôi cũng bằng lòng!”.
“Xì, cô thật có tiền đồ”.
“Đây gọi là chuyện xưa không thèm ngoảnh đầu, đều tại anh, nhất định phải hỏi, khiến tôi bây giờ hối hận không kịp”.
“Đây là lần thứ hai, vậy lần thứ ba chính là mối tình vừa qua. Cô muốn nói không?”.
“Không muốn nói, đối với hồ sơ của giai đoạn lịch sử này, ít nhất cũng phải đợi mười năm sau tôi mới mở niêm phong”.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn dầm dề, căn phòng có mùi nhàn nhạt của nước khử trùng
84, điều hòa hoạt động quá mức, người tôi muốn toát mồ hôi mà không toát nổi, giống như bị bọc một lớp màng nilon trên da. Trong bóng tối, Vương Tiểu Tiện bắt đầu nghiến răng nghiến lợi vùi đầu chống lại một vết bẩn
dưới chân anh ta.
Tôi ném chiếc gối tựa trên sàn về phía anh ta, “Đừng ra vẻ bận rộn nữa đi, đáng đời anh, thành thật nói rõ cho tôi,
gần đây anh tốt với tôi như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”.
Trước khi Vương Tiểu Tiện nói chuyện, đầu tiên tôi sắp xếp lại tâm trạng lúc
này của tôi. Trong một loạt các đáp án, khả năng “Vương Tiểu Tiện thích
tôi” nếu nói tôi chưa từng nghĩ đến thì chẳng hóa ra tôi đã trở nên quá
thuần khiết. Nhưng khả năng này giống như mặt trời dưới bối cảnh thời
tiết hôm nay, bạn nói nó tồn tại không? Chắc chắn khi trời sáng cũng mọc từ hướng đông nhưng bạn muốn có thể nhìn thấy nó rõ hơn nữa còn bị nó
chiếu đến tan thành nước thì có phần quá lạc quan rồi.
Hơn nữa
trước đây rất lâu tôi từng nói Vương Tiểu Tiện là gay trong mắt tôi, bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy, với lại từ sau khi định chuyển đến ở cùng,
tôi tranh thủ dò xét phong cách sống của người này, thế là càng nghĩ như thế.
Ở đâu ra đàn ông đích thực nào chỉ cần trên thị trường ra
loại dung dịch khử trùng, bột giặt mới liền lập tức mua về nhà dùng thử
chứ?
Ở đâu ra đàn ông đích thực nào lại ghi số hiệu nội y của
mình, ngày lẻ mặc hoa văn nào, ngày chẵn mặc hoa văn nào, ngày lễ lại
mặc hoa văn nào, phân chia cực kì rõ ràng chứ?
Lại ở đâu ra đàn
ông đích thực nào có thể gào vào mặt bạn Trịnh Nguyên Sướng nói giọng
trẻ con trong quảng cáo: Cậu có thể đừng đàn bà như vậy không!
Khi tôi vẫn đang âm thầm tổng kết biểu hiện kì quái của Vương Tiểu Tiện, anh ta cất tiếng trong bóng tối.
“Tiểu Tiên, cô chưa bao giờ từng vứt bỏ người khác nhỉ?”.
Tôi nghĩ một chút, “Đừng nói vứt bỏ người khác, đến được người khác theo đuổi, cơ hội cự tuyệt một lần tôi cũng chưa từng có”.
“Thật á?”.
“Thật, cuộc đời gái quê đúng là thê lương như vậy đấy”.
Vương Tiểu Tiện trầm mặc một hồi, “Đừng nói thế”.
“Ơ, giọng anh rất trầm lắng”.
Vương Tiểu Tiện không thèm để ý sự trêu chọc của tôi, bắt đầu chính thức nói lời anh ta muốn nói.
“Tôi chỉ từng yêu một lần, trong hai năm, khi sắp tới năm thứ ba thì tôi ngoại tình”.
Tôi nhìn Vương Tiểu Tiện, Vương Tiểu Tiện nói xong lời này, khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng, xem ra rất nghiêm túc.
“Nếu cô hỏi tôi về mối tình này, hồi ức ngọt ngào, hồi ức đau khổ, hồi ức
cảm động, tôi đều không nhớ nổi, tôi chỉ có thể nhớ được, sau khi tôi
ngoại tình đã gây ra cho đối phương tổn thương như thế nào, tôi khiến
đối phương trở thành một người cực kì đáng sợ. Đây là kết cục của việc
vứt bỏ người khác”.
Tôi không nhịn được chen lời, “Nhưng tôi
luôn cảm thấy, người vứt bỏ người khác thường khá hạnh phúc. Kẻ bị vứt
bỏ hễ nói, ‘Trái tim của chúng tôi thực sự luôn đau đớn’, đối với người
vứt bỏ người khác, câu nói này chẳng phải cũng khó hiểu như khi mĩ nhân
ngư nói với họ: ‘Ôi chao, tôi bơi nhiều quá vì thế rất đau’ ư?”.
“Không phải như vậy”, Vương Tiểu Tiện nói một cách nghiêm túc, “Tôi nhớ khi
tôi nói muốn chia tay, đối phương không hề nói gì,