
hợp tác mà là công kích.
Giữa chúng tôi
không có sự ăn ý. Đến cuối cùng anh vẫn không học được cách chủ động
hỏi, đến cuối cùng tôi cũng không học được cách chất vấn nhẹ nhàng,
trong điểm khởi đầu của câu chuyện, chúng tôi tưởng rằng đối phương là
người duy nhất không thể bỏ lỡ nhất trong cuộc đời mình, nhưng đến cuối
cùng mới suy sụp phát hiện ra, không phải “nếu không là anh, em nhất
quyết không gả, nếu không là em, anh nhất quyết không lấy”, đó chỉ là
một sự nhầm lẫn quá tổn thương mà thôi.
Cô Trương ngủ rất bình
thản, đầu hành lang, thầy Trần chầm chậm bước tới, ngồi xuống bên cạnh
tôi, cả gương mặt nhăn lại, đôi mắt phủ một tầng sương, trông già hơn
nhiều so với hôm qua, ông sột soạt lấy ra một tờ bệnh án được gấp lại
trong túi áo đưa cho tôi.
“Cô Hoàng, hôm đó cô muốn tôi viết một bức thư, tôi liền suy nghĩ viết thế nào, đang cân nhắc thì Ngọc Lan bắt đầu hôn mê. Sau khi bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, tôi đợi bên
ngoài liền viết lá thư này, cô xem đi, viết như vậy, sợ rằng không dùng
được nhỉ?”.
Tôi bắt đầu mở ra, mấy hàng chữ cứng cáp xóa xóa tẩy tẩy, chữ không nhiều nhưng đợi tới lúc đọc xong, nước mắt tôi rơi lã
chã, tôi cố gắng kìm nén, sợ chúng rơi trên giấy, làm nhòe chữ.
“Ngọc Lan:
Năm mươi năm, chúng ta chung sống hòa thuận, tình cảm mặn nồng. Thường ngày làm việc, học tập, ngày nghỉ đưa bọn trẻ đi công viên, vui vẻ chơi đùa. Cuộc sống có thể nói là hạnh phúc mĩ mãn.
Ba mươi tám tháng, em bệnh nặng giày vò, khiến anh xót xa, giai đoạn trước, truyền dịch, thẩm tách còn có thể duy trì, tới sau này, tứ chi không hoạt động được, cơm, sữa, nước khó nuốt.
Con đường sinh mệnh có lẽ sắp đi đến cuối cùng.
Nếu em đi rồi, có lẽ sớm được giải thoát, ít phải chịu đựng cơn đau bệnh
tật. Tới thiên đường nghỉ ngơi cho tốt, hưởng thụ niềm vui sướng vô bờ.
Anh ở lại, có thể ốm đau, bi thương, dần dần hồi phục lại bình thường.
Chốn nhân gian, tiếp tục chăm lo đời sau phát triển sự nghiệp”.
Thư Khôn
Tôi nhìn thầy Trần qua hàng nước mắt, ánh mắt thầy giống như đứa trẻ, bất
lực, mang theo sự khổ sở van nài, nhưng trong đó có sự tuyệt vọng của
người già khi nhìn thấu tất cả, ông ấy đang nhìn Ngọc Lan không chịu
tỉnh lại, cảnh này đột nhiên khiến tôi phát hiện ra rằng hóa ra trong
tình yêu cũng có tình đồng đội.
Tôi hơi nghẹn ngào nói, “Thầy Trần, thầy yên tâm đi, lá thư này không dùng được, thầy phải viết sến một chút mới được”.
Các con của thầy Trần vội vã lao đến đã là buổi chiều ngày hôm đó, mỗi
người đều vất vả mệt mỏi, cứ cách mười lăm phút lại có người ra chỗ cầu
thang hút thuốc hoặc gọi điện thoại. Cô Trương vẫn không tỉnh, tôi cáo
từ thầy Trần, rời bệnh viện, sắc trời bên ngoài âm u, từng đám mây đen
to lớn đều khảm vàng bởi ánh tà dương, xem ra vừa rực rỡ vừa chẳng lành.
Ngồi trên xe bus về nhà, tôi dựa vào cửa sổ, nhìn từng hạt mưa đập lên cửa
kính, mưa không nhỏ, cả xe đều có thể nghe thấy tiếng mưa rào rào. Xe
trống không, biểu hiện trên gương mặt của mỗi người khách giống như thời tiết vậy, rất ẩm ướt, ngũ quan mang theo vẻ trì trệ bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, từng luồng khí lạnh thổi vào cổ tôi, tôi học Vương
Tiểu Tiện, co mình thành viên than trên chỗ ngồi, tiếng mưa đập vào cửa
xe rất ru ngủ, được một lúc tôi liền ngủ mất.
Tới lúc tỉnh, xe
đã đầy ắp, xe không hề di chuyển, sắc trời mờ mờ tỏ tỏ, bên ngoài cửa xe là màn mưa lớn, còn có những dòng xe cuồn cuộn.
Tắc đường rồi,
mỗi lần gặp trận mưa lớn một chút, Bắc Kinh liền lập tức xuất hiện trạng thái tê liệt, nói là loạn thế cũng không khoa trương, người đứng bên
đường muốn gọi xe, cuối cùng đều muốn chạy đi tự sát; kẻ ngồi trong xe
riêng tắc đường đến nỗi nhân sinh quan nảy sinh sai lệch, hận không thể
xuất gia ngay lập tức; người lạ trên xe bus đứng trong cái hũ bằng vỏ
thép oi bức, ngột ngạt, mồ hôi đẫm lưng, ngây ngốc chờ đợi tương lai
không sáng sủa.
Đây chính là trạng thái khiến con người tuyệt
vọng trong ngày mưa lớn ở Bắc Kinh, vốn dĩ hàng ngày tôi ngồi tàu điện
về nhà, thì còn tránh được tai họa này.
Đám con gái trong xe hết thảy đều rút di động, gọi cho bạn trai hoặc chồng, thông báo tắc đường, phải về muộn một chút. Giọng điệu đều là oán giận lộ ra chút ỏn ẻn,
nũng nịu. Người không gọi điện có phong thái khá kiêu ngạo, có người sẽ
chủ động gọi điện đến hỏi anh ấy/ cô ấy có bị ướt mưa không, hiện tại có bình yên vô sự không. Tôi cũng rút di động ra cho hợp với tình hình,
nhưng nhìn kĩ hồi lâu cũng không biết nên gọi cho ai, nói với đối phương rằng trời mưa rồi, tôi sẽ về nhà muộn.
Trong lúc đang ngớ người, vẫn chưa kịp cho tôi đa cảm, di động lại vang lên. Tôi nhìn số, là thầy giáo Trần.
Lòng tôi hoảng sợ, xung quanh vốn đang huyên náo đột nhiên lặng thinh, tôi
sợ nghe thấy tin xấu, nhưng lại khát khao đó là tin tốt, nhìn chằm chằm
điện thoại hồi lâu, ngón cái hơi run rẩy ấn phím nghe.
“Cô Hoàng”, thầy Trần la to ở đầu kia điện thoại, “Ngọc Lan tỉnh rồi! Cô Trương của cô tỉnh rồi!”.
Tựa như có người đang bật ngón tay tách một cái bên tai tôi, tôi rùng mình. Tôi m