
xuống. Thế là bạn thành công
rồi, chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Kane nhìn máy chụp hình của mình, thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, khóe miệng khẽ cong lên.
Bất luận thế nào, hôm nay anh vẫn là may mắn.
Trái với
sự may mắn của Kane, Lý Kỳ trên xe việt dã lại cảm thấy hôm nay quả thực không may mắn. Hiện tại là 11 giờ trưa, theo kế hoạch, lẽ ra bọn họ đã
tới đích -- bộ lạc người Maasai, rồi ở nơi đó chuẩn bị tiến hành việc
chụp voi, nhưng bởi vì nhiếp ảnh gia Kane xui xẻo kia mà bọn họ đã chậm
tròn 40 phút.
"40 phút! Trong 40 phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện! Trong 40 phút cải
trắng nấu chín sẽ bị mất đi 10% dinh dưỡng, trong 40 phút một quả bom
nguyên tử sẽ được chế tạo ra, trong 40 phút tòa tháp đôi đã bị hai máy
bay đột kích... Còn chúng ta lại dùng để cứu một tên ngu ngốc!", Lý Kỳ
vừa nói vừa nhét điếu thuốc vào môi. Đầu điếu thuốc chợt sáng ngời rồi
dịu xuống, để lại hơn nửa mẩu thuốc lá khẽ run chịu đựng tức giận của
người hút.
"Đừng như vậy, Lý Kỳ. Dù sao anh ta cũng là người cùng nghề với chúng ta."
Đường Mật cười cười, nghiêng người móc từ trong túi Lý Kỳ ra thuốc và
bật lửa, "Tạch" châm lên, hút một hơi dài.
"Người cùng nghề? Nếu như tên kia không phải bán ảnh chụp được cho tạp chí 《Hoang dã nư 》ớc X mà là tạp chí của chúng ta thì hắn đã là đối thủ rồi. Chúng ta chỉ
còn thời gian hai tuần để ở lại nơi này, theo như lịch trình thì 20 ngày sau sẽ phải tới Tây Ban Nha tiến hành hạng mục mèo rừng Iberia, thời
gian vô cùng gấp gáp, trời mới biết những con voi hôi hám trong khu rừng kia có chịu phối hợp hay không? Tô Tây còn chưa làm visa cho chúng ta,
vé du lịch bị trả lại rồi, 20 hòm thiết bị đến nay còn bị giữ trong cục
hải quan không ra được, thiết bị ánh sáng hôm qua lại xảy ra vấn đề,
Fuck! Chỉ mong trước khi mặt trời xuống núi tôi có thể bắt nó hoạt động
tốt." Lý Kỳ ngậm thuốc, tức giận bất bình phản bác, mấy mẩu tàn thuốc
thỉnh thoảng lại rơi trên tay lái, phút chốc lại bị gió thổi đi.
"Mọi thứ đều sẽ thuận lợi thôi, có super Mario như anh ở đây, ngay cả vũ khí hạt nhân chúng ta cũng có thể làm hoạt động tốt.", Đường Mật dùng tay
chống cằm, cười nhả ra một vòng khói.
Cô rất thích bộ dạng Lý Kỳ lúc càu nhàu, ngay thẳng, cộc cằn, rồi lại làm
cho người ta cảm thấy thân thiết cùng an tâm. Anh ta giống như một anh
hàng xóm không gì làm không được, thay cô nhận công việc, thảo luận với
tòa tạp chí, soạn kinh phí dự tính, sắp xếp lịch trình vân vân, đương
nhiên còn kiêm cả lái xe, ánh sáng cùng với khiêng hành lý thiết bị. Lý
Kỳ là một trợ lý nhiếp ảnh giỏi nhất trên thế giới, cũng là đối tác cô
tín nhiệm nhất.
Vì vậy, Đường Mật trả cho Lý Kỳ tiền lương rất hậu hĩnh, nhưng số tiền ấy
so với sinh hoạt phí mà anh ta nhận mỗi tháng từ gia tộc thì giống như
là hạt cát trong sa mạc vậy. Thế thì vì sao Lý Kỳ lại từ bỏ cuộc sống
nhị thế tổ* thoải mái mà chạy tới
đây làm một trợ lý nhiếp ảnh vừa khổ vừa mệt này? Đường Mật cũng biết
một chút nguyên nhân, tối thiểu là vào lúc ban đầu.
*nhị thế tổ: ý chỉ những người có tiền của mà đời trước để lại, đời này dù không cần làm gì cũng tiêu xài không hết.
Khi đó Lý Kỳ rất thích Đường Mật, vì muốn theo đuổi được cô, đã tốn một số
tiền cùng thời gian rất lớn để đi theo cô khắp thế giới, về sau còn mua
chuộc được tổng biên tập tạp chí để trở thành phụ tá của cô. Đối với
những chuyện anh ta làm, Đường Mật chỉ nói một câu: "So với bạn trai thì tôi càng cần một nam trợ lý xuất sắc
hơn." Từ đó về sau, Lý Kỳ không còn bộc lộ một chút tình ý nào ra với cô nữa, nhưng cũng không hề rời đi, hai người liền dùng loại phương thức
kỳ quái này bắt đầu hợp tác, cho đến tận hôm nay.
Mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao sau khi bị cự tuyệt mà Lý Kỳ vẫn chọn ở
lại cho lắm, nhưng Đường Mật cảm thấy tình trạng bây giờ của bọn họ cũng vô cùng tốt. Cô phụ trách chọn cảnh chụp, anh phụ trách những việc vặt
vãnh; cô phụ trách giao tiếp với động vật, còn anh phụ trách giao thiệp
với con người. Hai người phối hợp với nhau, thân mật khăng khít, không
phải là loại tình cảm giữa người yêu, mà giống quan hệ vững chắc bền
chặt giữa người thân hơn.
"Hy vọng mấy ngày này trời đừng mưa, cô nói mấy con voi kia có thể nghe
được cô nói hay không? Ý tôi là cô có dùng công năng đặc biệt của cô trò chuyện với chúng nó được hay không."
Lý Kỳ một tay thần tốc xoay tay lái, tay kia đồng thời giảm số, thân xe
việt dã khổng lồ nhẹ nhàng tránh khỏi một vũng nước, chạy dọc theo đường ven sông tương đối bằng phẳng. Bọn họ đã ra khỏi bìa rừng, vùng đất
phía trước cách đó không xa bốc lên khói bếp chính là bộ lạc người
Maasai.
"Chưa thử qua, giống voi nơi này rất đặc biệt. Bọn chúng nhạy cảm thận trọng
lại có tính cách nóng nảy, với lại gần như cự tuyệt làm bất cứ giao lưu
gì với loài khác. Năng lực của tôi chỉ là có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật, giống như có thể nghe hiểu anh nói vậy, nhưng giả sử anh cự tuyệt
nói chuyện với tôi, tôi cũng bất lực." Đường Mật lắc đầu nói.
Nghe câu trả lời của Đường Mật, sắc mặt Lý Kỳ càng thêm buồn bực: "Như vậy,
l