
lần mà sẽ liều mạng làm tất cả mọi chuyện tốt
nhất có thể, thậm chí vì một câu nói đùa của cha, một mình nó đã chạy
vào rừng săn một con sói, khi đó nó mới 13 tuổi. Thế nhưng cậu bé như nó làm sao biết được, bất luận nó có làm tốt đến đâu cha tôi cũng sẽ không cảm động, chỉ càng căm hận hơn, bởi vì Arthur là con riêng của mẹ tôi
và người đàn ông khác." Schumann lại rót rượu, ánh sáng trong mắt tối
đi, đôi môi mím chặt lộ ra một tia đau đớn.
Anh ta đặt chén rượu xuống, nhìn chằm chằm Đường Mật, ánh mắt bình thản lại mang theo sự quan sát sắc bén: "Điều tôi muốn nói chính là, cô Đường,
nếu như cô quyết định chấp nhận nó, cô sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt
rằng sau này sẽ có một người chồng bá đạo nhưng chung tình. Nếu như cô muốn cự tuyệt nó, cũng nhớ rõ phải đi gọn
gàng dứt khoát, nếu không nó sẽ không từ thủ đoạn mà quấn lấy cô, cho
đến khi có được cô. Nó chính là một người như vậy, đã từng thiếu thốn
tình yêu, cho nên vô cùng khát vọng tình yêu, mạnh mẽ hơn bất cứ ai, mặt khác cũng yếu đuối hơn bất cứ ai. Bất luận thế nào, hy vọng cô có thể
đối xử tốt với nó, đứa em trai duy nhất của tôi."
Nói xong, Schumann khẽ gật đầu với Đường Mật, kéo ghế ra đứng dậy, tiếp tục đi chào hỏi khách khứa.
Đường Mật xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Địa Trung Hải xinh đẹp đang dâng lên những bọt sóng nho nhỏ dưới trời chiều, từng đợt tràn lên rặng đá ngầm
rồi lại nhanh chóng rút đi, tựa như tâm tình của cô giờ phút này vậy,
không cách nào yên tĩnh lại. Cô biết rõ Arthur yêu cô, hơn nữa còn sâu
hơn dự liệu của cô rất nhiều, cô cũng yêu anh, nhưng điều đó không có
nghĩa là sẽ gả cho anh. Hôn nhân đối với cô mà nói rất xa lạ, Makin vẫn
luôn không tìm cho cô một mẹ nuôi, vì thế cô đối với khái niệm vợ chồng
vô cùng mơ hồ, ấn tượng duy nhất chính là một đoạn ký ức về cha mẹ ruột
khi còn nhỏ, hai người cầm máy chụp hình mang theo lòng tin giống nhau
đi khắp thế giới. Nhưng anh là đặc công trường kỳ làm bạn với nguy hiểm, còn cô là nhà nhiếp ảnh một năm hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài
làm việc, hai người phiêu bạt không ổn định làm sao có thể xây dựng một
gia đình ổn định vững bền? Cũng như hai cọng cỏ yếu ớt vĩnh viễn cũng
không chống đỡ nổi một pháo đài.
Đường Mật châm một điếu thuốc, hương vị đắng chát tràn ngập khoang miệng, sắc trời cũng dần tối xuống.
Đến tối, Arthur mang bình rượu ngon thượng hạng cùng Đường Mật ngồi trên sân thượng quán cơm.
Địa Trung Hải vào đêm có phong thái hoàn toàn khác biệt so với ban ngày,
nước biển vốn màu lam đến tinh khiết dưới ánh trăng chiếu rọi lại dâng
lên xúc cảm mê ly vô cùng, từ chỗ tối đen phía rất xa, đến tím khói, đến lam đậm, cho đến chỗ trắng bạc gần bên, từng đường từng đường đan xen
kéo dài.
Arthur cầm chăn lông mỏng choàng lên người Đường Mật, ôm lấy bả vai cô, làm
cho lưng cô có thể thoải mái dựa vào ngực mình: "Em thích nơi này
không?" Anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô.
"Thích, rất đẹp, giống như bãi biển phía sau biệt thự Black Truffle vậy." Đường Mật cầm bàn tay anh, đan những ngón tay vào cùng anh, gió biển nhẹ
nhàng vờn qua mái tóc cô, tâm trạng tựa như ánh trăng trong suốt kia,
yên bình mà đẹp đẽ, dường như cô lại đang nhớ tới khoảng thời gian vô tư lự lúc nhỏ ở biệt thự Black Truffle.
"Nếu thích vậy sau này cứ sống ở đây làm bà chủ quán nhé." Anh hôn lên tóc
cô, giọng nói dịu dàng mà mê người thoáng như từng đợt sóng biển ngâm
nga phía dưới.
"Arthur " Cô nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay anh, xoay người nhìn anh.
"Lấy anh nhé, em yêu." Arthur vuốt ve gương mặt cô. Ánh trăng rọi vào đuôi
lông mày dày rậm mà cao của anh, tỏa ra màu vàng sáng lấp lánh, đôi mắt
lục sẫm sau hàng mi dày lóe sáng động lòng người, tựa như dòng nước xoáy tràn đầy ma lực, thật sâu hấp dẫn cô.
"Vì sao anh lại chọn em?" Đường Mật hít vào một hơi dời tầm mắt, cố gắng kéo mình ra khỏi ma lực của anh.
"Nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng bây giờ anh lại không nói ra được cái nào. Chỉ biết là lần đầu tiên khi nhìn thấy em đứng dưới ánh mặt trời, lạnh
lùng nhìn anh và khẩu súng trong tay anh, anh đã vô cùng yêu ánh mắt của em. Rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn kiêu ngạo cùng chói mắt như vậy, giống như ngay cả viên đạn cũng không thể khiến đỉnh đầu xinh đẹp của em cúi
xuống, lúc ấy anh đã tự nói với mình ‘mình muốn cô gái này’." Anh xoay
mặt cô lại, không cho cô trốn tránh.
"Thật ra lúc ấy em rất sợ hãi, nhưng mà em biết sợ hãi cũng vô dụng." Đường
Mật cong đôi môi mỉm cười nói. Nói về tình huống ngày đầu lúc bọn họ gặp nhau, cô đã sớm không còn hận ý nữa, nhớ lại khung cảnh khi đó, chỉ cảm thấy dường như rất xa xôi nhưng lại rất rõ ràng, tựa như đang xem một
bộ phim về hồi ức của mình trên màn hình tivi vậy.
"Anh biết, em là kiểu người càng thống khổ thì ngược lại càng cười to, điểm
này rất giống anh, nhưng lại không giống hoàn toàn. Anh sẽ chọn cách che giấu mối thù hận của mình, sau đó sẽ trả lại thống khổ gấp mười lần
hoặc là nhiều hơn nữa cho kẻ đã tổn hại đến anh. Còn em thì sẽ thẳng
thắn đối diện với sự căm phẫn của mình, sau đó trốn đi, vĩnh viễn ngă