
bốc ra, trong khói đen dày đặc không ngừng
có gạch đá cùng miểng thủy tinh bung ra nện xuống trên nóc xe hơi ở dưới lầu dẫn đến tiếng còi báo động chói tai.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!" Lý Kỳ bên cạnh từ trên đất bò dậy, trợn mắt há mồm nhìn tòa nhà đối diện, ánh lửa hừng hực chiếu vào khuôn mặt
trắng bệch của anh ta thoáng như máu tươi đầm đìa.
"Rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì vậy?!" Lý Kỳ bên cạnh từ trên đất bò dậy, trợn mắt
há mồm nhìn tòa nhà đối diện, ánh lửa hừng hực chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của anh ta thoáng như máu tươi đầm đìa.
"Mau tránh vào trong!" Đột nhiên có một người nhảy từ nóc nhà xuống, cực
nhanh lủi đến bên cạnh Đường Mật và Lý Kỳ kéo bọn họ chạy vào trong
phòng.
Mà Đường Mật có thế nào cũng không ngờ được cái người từ trên trời rơi
xuống kia lại là Simon. Mái tóc đỏ của cậu ta vẫn lóa mắt như trước,
trên gương mặt trẻ con mang theo nụ cười lơ đễnh đặc trưng dù cho trong
tay đang cầm khẩu súng còn tản ra khói thuốc súng màu trắng đi nữa.
Simon kéo bọn họ trốn sau sofa, trong miệng thao thao bất tuyệt lẩm bẩm: "Tổng cộng ba tên, đã nổ chết một tên, trên nóc nhà còn hai tên."
Đường Mật còn chưa kịp hỏi làm thế nào cậu ta lại đột nhiên xuất hiện thì bên ngoài đã truyền đến mấy tiếng súng "đoàng đoàng", tiếp đó là âm thanh
một vật nặng rơi xuống. Một lát sau, cửa chính của phòng bị người ta đá
văng, JR khiêng khẩu súng bắn tỉa L96A1 xông vào.
"Hi!! Các chiến hữu, vẫn chưa ngoẻo nhỉ? Ha ha!" Vết sẹo trên mặt JR vẫn kinh khủng giống như một tay đao phủ, nhưng giờ khắc này, cơ thể khỏe mạnh
như tòa tháp nhỏ của anh ta cùng khẩu súng trong tay kia làm cho Đường
Mật cảm thấy vô cùng an tâm, thật giống như nhìn thấy ông già Noel vác
túi quà trong lễ Giáng Sinh vậy.
"Người đẹp bé nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi." Simon quay đầu nháy mắt nhìn Đường Mật.
"Sao các người lại ở đây?"
"Các người là ai?"
Giọng nói của Đường Mật và Lý Kỳ không hẹn mà cùng vang lên.
"Rời khỏi nơi này trước đã, lên xe rồi nói sau. Gây ra động tĩnh lớn như
vậy, cảnh sát sẽ lập tức đến bây giờ." Simon nhìn ngoài cửa sổ một cái,
nhíu mày.
Dưới lầu khách sạn sớm đã chật ních người vây xem, trên mặt mọi người đều là vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nhìn xung quanh tòa nhà xảy ra vụ nổ, có người
đang thét chói tai, có người đang gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có
người bởi vì vội vàng tháo chạy nên vẫn còn mặc đồ ngủ đi dép lê, mà một chiếc xe thương mại màu đen đang lặng lẽ từ sau lưng đám người lái qua, vòng vào một ngõ nhỏ thông với phía sau khách sạn.
Lúc Đường Mật ngồi vào chiếc xe thương mại màu đen kia, cô lại gặp được Y
Tắc. Ông ta ngồi trên ghế lái, ánh mắt hung tợn nhìn Đường Mật trong
kính chiếu hậu, ngón tay cầm tay lái cũng bấu chặt.
"Lái xe!" JR nhét thân thể cao lớn của mình vào ghế lái phụ, thấp giọng nói.
Xe nhanh chóng ra khỏi ngõ hẻm, sau khi vòng mấy vòng trong nội thành liền chạy tới đường cao tốc dẫn ra ngoại ô.
Dọc theo đường đi cũng không có ai nói chuyện, Simon và JR nắm chặt súng,
cảnh giác nhìn bốn phía, còn sắc mặt Y Tắc thì lạnh đến dọa người, không khí căng thẳng lan tràn giống như mưa phùn âm u lạnh lẽo ngoài cửa sổ
vậy. Đường Mật cảm thấy thấp thỏm khác thường, trước tiên bỏ qua trận
đấu súng vừa rồi là vì nguyên nhân gì, cũng như sự xuất hiện đột ngột
làm người ta khó hiểu của Simon, JR và Y Tắc thì điều đáng nói nhất là
bọn họ đều xuất hiện, vậy thì đội trưởng của bọn họ - Arthur đang ở đâu? Vì sao vẻ mặt của bọn họ đều nghiêm trọng như thế?
Vẫn là Lý Kỳ không chịu được yên lặng đầu tiên, anh ta nhìn ba người đàn
ông xa lạ kia một cái, rồi lại nhìn Đường Mật một cái: "Hi!! Các chiến
hữu, các người rốt cuộc là ai vậy?"
"Vừa rồi nổ súng với hai người chính là sát thủ nước A, thân phận của cô bị
bại lộ rồi, Đường. Bọn họ đã biết chuyện cô trợ giúp chúng tôi lấy trộm
được hợp đồng giao dịch vũ khí kia của Emile, khiến cho nước Z từ chối
ký kết hợp đồng khai thác nhiên liệu với nước A vì thế bây giờ bọn họ
muốn giết cô." Simon nhìn Đường Mật, trong mắt thoáng hiện lên lo lắng
mơ hồ.
Hô hấp của Đường Mật chợt căng thẳng, mặc dù hệ thống sưởi bên trong xe
đầy đủ nhưng mồ hôi lạnh vẫn trượt xuống sống lưng. Trước đó lúc ở sân
bay Anderson đã biết thân phận thật sự của cô, cũng là do hắn ta mật báo mới khiến cô bị Emile bắt đi, bây giờ Emile đã chết, mất đi hậu thuẫn
lớn mạnh Anderson nhất định đã trao đổi cô với nước A. Mà nước A vào sau khi đồng thời mất đi hợp đồng khai thác nhiên liệu cùng quan hệ ngoại
giao với nước Z thất bại, bất luận xuất phát từ phương diện nào cũng
quyết phải diệt trừ cô.
"Nước A? Sát thủ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đường!" Lý Kỳ nghe thấy như
lọt vào trong sương mù, không nhịn được mở to mắt nhìn Đường Mật hô.
"Sẽ giải thích với anh sau, Lý Kỳ." Đường Mật đè bả vai Lý Kỳ lại, nhìn về
phía Simon nói: "Như vậy vì sao các cậu lại xuất hiện? Còn... Arthur
đâu?"
"Anh ấy mất tích rồi, vào một tuần trước." Simon rủ lông mi xuống, sau đó nhìn sang chỗ khác, giống như đang trốn tránh gì đó.
"Vì sao?" Đường Mật ngạc nh