
iên.
"Vì sao? Còn không phải vì cô?!" Y Tắc vẫn luôn chuyên tâm lái xe đột nhiên nói ra một câu, trên mặt ông ta không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói
cực kỳ không thân thiện, thậm chí còn mang theo phẫn nộ không che giấu
được.
Y Tắc thoáng hạ giọng nói: "Một tuần trước thông qua tình báo chúng tôi
nghe trộm được tin nước A muốn truy sát cô, Arthur đề xuất sẽ thực hiện
hành động bảo vệ nhân chứng đối với cô nhưng bị Caroline bác bỏ, sau đó
cậu ta liền mất tích. Hiện tại Bộ quốc phòng đã trực tiếp hạ lệnh đuổi
bắt cho Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu, muốn trong thời gian ngắn nhất bắt
Arthur về quy án."
"Cho nên các người mới tới tìm tôi, muốn dụ anh ấy xuất hiện đúng không?"
Đường Mật không tự chủ được nghiêng người qua, nắm chặt thành ghế lái.
Không hề nghi ngờ, Arthur đột nhiên mất tích khẳng định có liên quan đến cô, nhưng anh ấy cũng không tới tìm cô, thậm chí một cuộc điện thoại
hay tin nhắn cũng không có, trên thực tế kể từ đêm đó chia lìa tại trấn
nhỏ, Đường Mật cũng không có bất kỳ tin tức nào về Arthur. Rốt cuộc anh
đang làm gì lại đang suy nghĩ gì? Lòng cô quặn thắt khó chịu, thậm chí
so với lúc tránh né đạn vừa rồi còn đau hơn.
"Cô hiểu là tốt rồi, cho nên bắt đầu từ bây giờ cô nhất định phải toàn lực
phối hợp với từng hành động của chúng tôi, bất luận là có trách nhiệm
đối với tính mạng của chính cô hay là đối với tính mạng của anh ta cũng
vậy." Y Tắc giảm tốc độ xe, đánh tay lái, xe rẽ sang con đường phía bên
phải đường cao tốc.
Ngọn đèn trên đường cái vùng ngoại ô mờ tối không rõ, chiếu ra lối vào đường hầm tối đen như mực ở phía trước, trong mờ ảo tựa như một con thú khổng lồ đang há miệng, nhe răng chờ bọn họ đưa vào trong miệng.
Trong bóng tối truyền đến giọng nói lạnh lẽo mà rõ ràng của Y Tắc, thoáng như cái chùy vô tình nện vào trái tim Đường Mật.
"Đối với Arthur mà nói, cô chính là liều thuốc độc trí mạng, cuối cùng cũng có một ngày sẽ hại chết cậu ta."
Sáng sớm, sắc trời còn chưa rõ, mưa tí tách rơi, trên cửa sổ của nhà hàng
nhỏ còn vương một tầng hơi nước. Nhân viên phục vụ trẻ tuổi đang khom
người lau cửa kính, động tác nhanh nhẹn, vẻ mặt lạnh lùng. Trong nhà bếp truyền ra tiếng dầu nổ "lốp bốp", mùi thơm của khoai tây chiên và thịt
xông khói lan tràn cả nhà hàng, nữ phục vụ từ phía sau đem ra một chồng
đĩa cao, tựa như nữ hộ pháp đang nâng ngọn núi nhỏ. Quản lý đứng sau
quầy cẩn thận kiểm kê tiền lẻ trong máy tính tiền, nhưng đôi mắt lại
thỉnh thoảng liếc về phía ngoài cửa sổ, sắc bén mà chính xác, giống như
chó săn đang chuẩn bị sẵn sàng hành động.
Đúng vậy, bọn họ giống như một đám chó săn, một đám chó săn chuẩn bị xé nát Arthur.
Đường Mật dời mắt khỏi đám nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm vào ly cà phê đã
không còn bốc lên chút khí nóng nào trước mặt, ngực thắt chặt từng đợt,
lạnh lẽo từ trong da ngấm ra ngoài, thế nhưng hệ thống sưởi ấm nóng hừng hực lại khiến mặt cô nóng lên, cả người giống như đồng thời bị băng lửa dày vò. Trên thực tế, nhà hàng cô đang dừng chân này là một cái bẫy rất lớn, tất cả nhân viên làm việc đều là đặc công của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu cải trang, trong ngoài nhà hàng đều bố trí tầng tầng lớp lớp mai phục, chỉ cần Arthur vừa xuất hiện liền bị sa lưới. Đương nhiên trước
đó không thể thiếu việc đem mồi nhử thơm ngon là cô đặt vào trong bẫy.
"Y Tắc, ông xác định Arthur nhất định sẽ xuất hiện ở chỗ này chứ?" JR nhấp hớp cà phê, vẻ mặt có chút bực bội, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cạnh bàn
như là đang rối rắm gì đó.
"Thành phố này ba mặt là biển, đường cái bên ngoài kia là con đường duy nhất
thông với bên ngoài. Arthur muốn cứu Đường thì cậu ta nhất định sẽ tính
toán ổn thỏa đường đi sau khi thoát được, chẳng may từ đường cái không
đi được thì sân bay tư nhân ở gần đây sẽ là lựa chọn tốt nhất của cậu
ấy. Cho nên, cậu ấy nhất định sẽ ra tay ở chỗ này." Y Tắc gấp tờ báo
trong tay lại, điều chỉnh cái nút tai tàng hình trong tai một chút.
"Ông khẳng định Arthur đang ở gần đây sao? Ý của tôi là, suốt một tuần lễ
chúng ta đều không thể tra được tung tích của anh ấy, có lẽ anh ấy căn
bản cũng không ở thành phố này." Simon hiếm khi thu lại vẻ mặt vui cười, trong ánh mắt nhìn Y Tắc chằm chằm mang theo áp lực cùng nặng nề, giống như căn bản cũng không hy vọng Arthur xuất hiện.
"Năng lực của Arthur chúng ta đều hiểu rất rõ, cậu ta biết tất cả thủ pháp
tìm dấu vết của chúng ta, đương nhiên có thể dễ dàng tránh thoát đuổi
bắt. Nhưng tôi dám khẳng định cậu ta nhất định đang ở gần đây, cậu nghĩ
đi, hôm trước chúng ta nhận được một bức email thần bí nói Đường Mật
đang ở thành phố này, mà địa chỉ IP của bức email đó chính là của máy
tính công cộng dưới lầu khách sạn cô ấy ở. Nói cách khác người gửi email hy vọng chúng ta mau chóng tìm thấy cô ấy, vì sao? Bởi vì sát thủ nước A muốn giết cô ấy. Ngoại trừ Arthur thì ai sẽ làm như vậy?" Ngược lại với sự bất an của hai người bọn họ, khuôn mặt Y Tắc lại rất bình tĩnh.
"Vậy tối hôm qua lúc Đường bị tập kích vì sao anh ấy không xuất hiện?" JR không hiểu hỏi.
Y Tắc nhấp ngụm cà phê ch