
iển lãm tranh.
Cô ấy đi tới chào hỏi tôi và Gia Tuấn, chúng tôi nói chuyện vài câu, không ngờ Trần Lộ vô tình nói: “Triển lãm tranh này thật sự không tồi, chắc còn được trưng bày vài ngày nữa, chi bằng tôi trở về đề nghị với Van Andel, để cho đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế của chúng ta cùng nhau đến xem.”
Tôi nhất thời há mồm, Gia Tuấn đứng ở bên cạnh tôi, nghe xong lời nói của Trần Lộ, anh tò mò liếc nhìn tôi một cái.
Trần Lộ đi rồi, anh mới hỏi tôi: “Không phải em nói hôm qua bộ phận thiết kế của công ty em đã đến đây xem rồi sao?”
Tôi hoảng hốt giải thích: “Đúng là đã đến xem rồi, chỉ là hôm qua không có cô ấy.”
Tôi không thể nói dối, đặc biệt là ở trước mặt một Gia Tuấn nhạy bén, tôi tự biết bản thân không thể ở trước mặt anh mà giở mấy trò mèo này ra, cho nên từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói dối anh cái gì, bây giờ đột nhiên nói dối, trong lòng tôi cũng chưa từng lo lắng như vậy.
Gia Tuấn không nói gì, anh ấy quay qua, tiếp tục cùng tôi đi về phía trước để xem tranh, hơn nữa còn xem rất là nhiệt tình.
Tôi có hơi hoảng sợ.
Xem xong tranh, khi ra ngoài thì cũng gần giữa trưa, Gia Tuấn muốn dẫn tôi đi ăn cơm, chúng tôi băng qua chỗ đậu xe ở bên kia, đột nhiên có một cơn gió thổi đến, chiếc khăn lụa của tôi bỗng nhiên bị bung ra, bị gió cuốn đi, tôi sợ hãi kêu lên: “Khăn lụa của em!” Lập tức chạy đuổi theo.
Gia Tuấn đang mở cửa xe, anh gọi to: “Đinh Đinh, có xe, cẩn thận!”
Tôi không nghe thấy tiếng gọi của anh, chỉ nhìn chiếc khăn lụa giống như một làn khói nhẹ mà bay đi trước mặt tôi, tôi hấp tấp, lập tức chạy như bay về phía trước, hoàn toàn không thấy được một chiếc xe con màu đen ở bên đường đang lao nhanh đến, két một tiếng, chiếc xe đột nhiên thắng gấp, người bên trong nhoài ra ngoài nhìn tôi chửi ầm lên.
Chiếc khăn lụa bay phất phới rươi đến giữa bồn hoa bên kia, tôi cấp tốc vượt qua cây sồi xanh ở bên ngoài bồn hoa mà nhảy vào, đất bên trong bồn hoa rất ẩm, thoáng cái chân tôi đã hoàn toàn ngấm nước bùn.
Chiếc khăn lụa rơi vào gốc cây hoa hồng, một nửa rớt vào trong bùn, tôi đi qua đó, cẩn thận nhặt lên, cố gắng hết sức không để cho gai hoa hồng đâm rách khăn lụa, cuối cùng cũng cầm được nó trong tay, tôi thở phào nhẹ nhõm, chiếc khăn lụa đã bình yên vô sự, chỉ hơi bẩn, tôi rất đau lòng, liền đứng trong bồn hoa cẩn thận phủi bùn trên chiếc khăn, thứ này đắt tiền như vậy, tôi muốn giặt cũng tiếc, hiện tại lại biến thành bẩn như vậy.
Tôi lật đật nhét chiếc khăn lụa vào túi xách: “Xin Lỗi, Gia Tuấn.”
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa của tôi, tôi lúng túng giấu khăn lụa đi.
Gia Tuấn bình tĩnh lên xe, khởi động xe, tôi cũng ngượng ngùng cài dây an toàn vào.
Đó là chiếc khăn lụa mà Bùi Vĩnh Diễm tặng tôi, không biết vì cái gì mà khi chiếc khăn lụa từ trên cổ tôi bay đi mất, trong lòng tôi đột nhiên nóng như lửa đốt, trái tim cũng bay đi theo chiếc khăn.
Cùng nhau ăn cơm, tôi dè dặt nói chuyện với Gia Tuấn, sắc mặt Gia Tuấn thật sự rất bình tĩnh, anh vẫn chăm sóc tôi như trước, chúng tôi đang ăn cơm trong một nhà hàng Nhật Bản, tôi muốn ăn cơm cá chình, thậm chí anh còn lấy hết da của con cá chình trên đĩa cơm của tôi, còn tỉ mỉ trộn cơm cho tôi, sau đó mới đưa cho tôi ăn.
Tôi không muốn lừa dối Gia Tuấn, cũng không muốn làm cho quan hệ mới hàn gắn lại của chúng tôi lại lần nữa trở nên lạnh lẽo và nhạt nhẽo, nhưng không biết hà cớ gì rốt cuộc tôi vẫn có một cảm giác chột dạ, giống như tôi đã phản bội Gia Tuấn.
Đến chiều, chúng ta đi về nhà mẹ chồng, ăn cơm chiều ở chỗ mẹ chồng xong, mẹ chồng nhìn thấy con trai thì mững rỡ không ngớt, lại độc chiếm phần lớn thời gian của con trai, cùng trò chuyện với con trai ở trong phòng ngủ, Gia Kỳ thì lại thần bí đi ra ngoài hẹn hò, không có ở nhà, một mình tôi ở trong nhà bếp đeo găng tay rửa chén.
Tôi nghe được tiếng của mẹ chồng: “----- hàng xóm đều nói mẹ tốt phước, gia đình nghèo khó như vậy, cũng nuôi nấng ra được một đại luật sư.”
Gia Tuấn vẫn cười ha ha để trấn an mẹ.
Gia Tuấn thật có hiếu, bất luận có bao nhiêu tâm sự, anh cũng không muốn thể hiện ra trước mặt mẹ, nhưng tôi biết, áp lực mà anh ấy gặp phải trong khoảng thời gian này không có lời nói nào có thể bày tỏ hết.
Cuối cùng, chúng tôi cũng rời khỏi nhà mẹ chồng.
Về đến nhà, tôi rửa mặt ở nhà vệ sinh, bỗng nhiên nhớ đến chiếc khăn lụa kia, vì vậy tôi đến phòng khách tìm túi xách của tôi.
Phòng khách không có, tôi vào phòng ngủ, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, bỗng nhiên tôi thấy Gia Tuấn đang mở túi xách của tôi, lấy chiếc khăn lụa ra, cầm ở trên tay và suy nghĩ.
Tôi gọi anh: “Gia Tuấn.”
Anh bị tôi cắt ngang nên có hơi mất tự nhiên: “Chuyện gì?”
“Anh lấy khăn lụa của em để làm gì vậy?”
“Chiếc khăn lụa nàu đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tôi tùy tiện bịa đặt: “60 đồng.”
Anh hời hợt nói: “60 đồng? Chất liệu vải cũng quá kém!”
Sau đó anh thuận tay ném một cái, chiếc khăn lụa bị ném tới sọt rác bên cạnh giường, tôi kêu lên sợ hãi: “Gia Tuấn, anh làm gì vậy?”
Anh tùy tiện nói: “Không có gì, chỉ 60 đồng thôi mà, cũng không phải là hàng tốt gì cả, lần sau anh sẽ mua cho e