Teya Salat
36 Chiêu Ly Hôn

36 Chiêu Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325540

Bình chọn: 7.5.00/10/554 lượt.

ết lần này đến lần khác, vẫn là không ai tiếp.

Tôi kêu khóc: Gia Tuấn, tiếp điện thoại, tiếp điện thoai đi…

Điện thoại bị cắt, không ai tiếp, giọng nói máy móc bên trong nói cho tôi biết, không trả lời.

Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống mặt thảm, nhắm mắt lại, tôi khóc như đã chết.

Sáng sớm, tôi uể oải mở mắt.

Tôi không chết.

Thật mất mặt.

Tối hôm qua, tôi đau đớn rên rỉ không ngừng, gọi điện thoại thì Gia Tuấn

không để ý tới tôi, tôi rơi vào đường cùng đành phải tự mình gọi điện

kêu xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu tiến vào giữa tiểu khu, tôi như một cái

bao tải bị các bác sĩ có khuôn mặt vô cảm xốc lên cáng cứu thương, xe

cấp cứu không có hụ còi, nhưng ánh đèn nhấp nháy rời đi vội vã, tôi rõ

ràng thấy được trên cửa sổ của các tầng khác có người hiếu kỳ nhìn xuống dưới, tôi xấu hổ vô cùng, e rằng người không hiểu tình hình có thể cho

là không biết con gái nhà ai nghĩ không thông suốt, tự tìm cái chết nữa?

Kết quả chẩn đoán, tôi chỉ bị viêm ruột, phải ở lại bệnh viện theo dõi một

đêm, truyền dịch đến khi quan sát thấy không có gì đáng ngại sẽ có thể

về nhà.

Tôi không đủ tiền mặt, đành phải gọi điện cầu cứu Chu Vi, cám ơn trời đất,

cô ấy không như Gia Tuấn bắt cá hai tay có kẻ thứ ba ở bên ngoài, lúc

tôi rơi xuống nước, cô ấy đến cứu vớt để tôi kéo dài chút hơi tàn.

Trông thấy cô, tôi áy náy nói:”Xin lỗi, đã khiến cậu muộn giờ đi làm.”

“Nha đầu ngốc, nói khách sáo vậy. Phó Gia Tuấn biết không?”

“Tối qua không về!”

Chu Vi nhất thời tức giận:”Anh ta vì muốn ly hôn, trình độ tuyệt tình lại

có thể đạt đến mức này? Thật khiến người ta phải run rẩy.”

Tôi không lên tiếng, nếu như người đàn ông đã muốn ly hôn, đây chính là

điều anh ta muốn, chờ mình đến gây sự, mình càng gây càng hung hăng, anh ta liền mượn cớ nói rằng, tình cảm của hai người chúng ta như nước đổ

khó hốt, miễn cưỡng quay lại sống chung với nhau nữa cũng không còn ý

nghĩa gì, chi bằng chia tay khi còn chưa quá muộn.

Chu Vi rất cẩn thận, cô còn tiện thể mang cho tôi một ít cháo nóng hổi,

hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu rõ, có một người bạn gái thân thiết đúng

là rất hữu dụng, một chén cháo nóng cộng với việc nhai đi nhai lại mấy

luận điệu cũ rích đích thực là lời an ủi.

Thế nhưng, một chút khẩu vị tôi cũng không có.

Lúc đóng xong tiền được bệnh viện cho phép về nhà, Chu Vi và tôi cùng nhau

đi ra ngoài, vào thang máy, nhiều người khác cũng lũ lượt kéo vào, chen

chúc khiến thang máy nhỏ hẹp liên tục phát ra tín hiệu cảnh báo.

Tôi thở dài, không nên chen chúc một đống như vậy chứ, chờ lượt kế tiếp không được sao?

Người với người, đúng là không hiểu được đạo lý lui một bước trời cao biển rộng mà.

Nhìn lại những người đang chen chúc trong thang máy này, áo quần bảnh bao

cũng có, tin thần bất an cũng có, hốc hác không thể tả cũng có, quần áo

cũ nát cũng có…

Đây chính là một hình thái xã hội thu nhỏ, thực ra ở một góc độ khác của xã hội, có nhiều người còn thống khổ hơn so với tôi, thậm chí còn có

chuyện khó khăn hơn rất nhiều so với chút chuyện ly hôn của tôi, tôi bất quá chỉ là một phần tử rất rất nhỏ thôi, bị chút việc vặt ấy đả kích,

tôi đã chịu không nổi.

Tôi lặng lẽ cùng Chu Vi bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài thật

tốt, hoa anh đào đã nở, gió thổi đến, cánh hoa đào rung rinh rơi rụng

xuống mặt đất, mùa xuân hoa nở, năm nào cũng vậy.

Chu Vi có chút áy náy mà nói với tôi:”Tớ còn có công việc, không thể đi

cùng cậu, cậu tự mình ngồi taxi về nhà được không, nên cẩn thận.”

Tôi gật đầu.

Chu Vi thật tốt. cô liên tục làm việc, cuộc sống hàng ngày đều là cuộc

chiến giữa sự sống và cái chết, cô không giống như tôi, tôi được nuôi

trong một cái lồng, một chút đả kích nhỏ thì tôi như một con chim sợ

cành cong, hoang mang không biết nên làm thế nào.

Trước khi tôi lên xe, Chu Vi khuyên tôi:”Đinh Đinh, đừng dễ dàng ly hôn, cho

dù muốn ly, cũng phải kéo dài lâu một chút, chờ đến khi cậu tìm được đối tượng thích hợp rồi hẳn ly.”

Tôi đau lòng xót dạ cười khổ:”Tớ còn không muốn ly, cậu lại có thể khuyến khích tớ đi tìm mùa xuân thứ hai?”

Cô phản đối:”Tại sao phải để cho Phó Gia Tuấn được lợi như vậy? Cậu phải

hao tổn vì anh ta; thứ nhất, cậu phải cho cái kẻ thứ ba kia biết rõ cậu

không phải là vỏ trái cây lột xong thì vứt đi; thứ hai, phải giày vò Phó Gia Tuấn đến kiệt sức.”

Tôi xem thế là đủ rồi, “Diệu kế cẩm nang, tại hạ bội phục.”

Về đến nhà, tôi một mình co đầu rút cổ vào trong chăn.

Vô tri vô giác mà ngủ quên mất, mãi cho đến khi Đinh Đang không ngừng vỗ

lên mặt tôi, ở bên tai gọi tôi, tôi mới hỗn loạn mà mở mắt ra.

Hóa ra Đinh Đang lo lắng cho tôi, đã chạy đến xem tôi thế nào.

Đinh Đang lo lắng hỏi tôi:”Chị, Chị làm sao vậy? Sắc mặt của chị rất khó coi.”

Trong lòng tôi chua xót, nhịn không được tôi ôm lấy nó mà khóc nức nở.

Đinh Đang khó chịu khuyên tôi:”Chị, chị cũng là một người thông minh lanh

lợi, làm sao khi cô đơn vì anh rể không ở bên cạnh, chị lại ngu xuẩn như một con gà mái già không co đầu óc vậy.”

Tôi buồn bã ỉu xìu đáp lại:”Em là người ngoài cuộc, không biết được sự đau

khổ