
chiếc bàn.Bình thường người ta
xem TV là để giải trí thế nên tinh thần lúc đó khá là thoải mái vậy
nhưng đối với Xiah thì lại khác, anh ta cứ nghiêm cái mặt lại giống hệt
như đang sắp phải đối đầu với một cái gì đó rất quan trọng ko bằng ấy.
Vừa nhìn thấy mặt tôi Xiah đã hỏi ngay:
-Lại bị thương tích ở đâu nữa àh?
-ủa sao bố biết?-tôi ngạc nhiên
-Lâu dần thành quen thôi mà.-Xiah đáp tỉnh bơ-Lần này là bị thương ở đâu đây?
-Đây này-tôi đưa bàn tay sưng vù lên cho anh ta xem.
-Giời ạh, làm gì mà ra nông nỗi này?-ông bố tôi la lên.-Bộ con vừa mới đi đấm bốc về đấy hử?
-Sao bố hỏi nhìu thía?Có chữa giùm con ko đây?Theo con thấy thì bố nên
cai cái tật nhìu chuyện đi nếu ko thì chả làm bác sĩ được đâu-tôi nhăn
nhó
-Ê, nói gì kì vậy?-Xiah vừa xoa tay cho tôi vừa hỏi
-Chứ còn gì nữa.Bố tưởng tượng xem, một người đang bị thương sắp chết
cần cấp cứu ngay vậy mà bố lại cứ cà kê dê ngỗng, hỏi đủ điều thì đến
lúc bố bắt tay vào chữa bệnh, người ta đã... "đi xuống lỗ" từ đời nào
rồi-tôi tuôn ra một tràng.-.....Á, đau....bố chơi ác thế-tôi hét lên và
vội rút tay lại.
- Cái này là để trừng phạt vì cái tội nói linh tinh –Xiah lườm tôi.
-Ừm....bố có loại thuốc nào có thể rửa sạch môi ko?-chần chừ một lát tôi mới mở miệng ra hỏi anh ta mặc dù biết loại thuốc đó ko hề tồn tại.
-Con bị sốt đấy sao Jenny?Trên đời này làm gì có thứ thuốc quái dị như
thế? -Xiah đưa tay sờ lên trán tôi. -Mà này, nãy giờ bố thấy hành động
của con kì quặc lắm.Có phải đang giấu bố điều gì ko?Để xem nào,....đưa
tay lên sờ môi liên tục lại còn hỏi thuốc nữa....cái này hệt như
là....bị hôn vậy-Xiah nhìn sang tôi
Thôi chết rồi, sao anh ta lại đoán ra vậy nhỉ?Chẳng lẽ ở trường khoa Y
cũng dạy cả cách phát hiện ra người nào vừa mới "K" hay sao chứ?Phải
đánh tan nghi ngờ ngay mới được. Tôi chột dạ vội đưa tay xuống, ko để
lên môi nữa.
-Làm gì có chuyện đó, con chỉ hỏi cho vui vậy thôi mà-tôi cười trừ
-Vậy thì tốt.Bố mà phát hiện ra con kiss thằng nào thì...biết tay nghe chưa?-Xiah nhéo má tôi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông bố kết nghĩa và cố gắng nặn óc ra mà
nghĩ cách trả đũa Max.Thực ra thì chỉ cần kiếm vài con gián về đưa ra
trước mặt anh ta là được rồi nhưng cách này thì cũ quá, lần trước đã sử
dụng với Uno rồi.Chỉ số IQ của tôi cao ngất ngưởng vậy mà lại ko có cách gì khác hay sao chứ? (người có lòng kiêu hãnh cao cực kì).Bỗng một ý
tưởng lóe sáng trong đầu tôi.(chuyện, Jenny này chưa bao giờ biết đầu
hàng trước số phận )Tôi quay sang nhìn Xiah với con mắt trìu mến khác
thường và một nụ cười kì bí ko kém.
Như nhận ra sắp có chuyện bất thường sắp xảy ra với mình, ông bố thân yêu của tôi liền quay mặt sang tôi và hỏi:
-Làm gì nhìn ghê thía? Hok lẽ con muốn....-Xiah đưa hai tay lên ôm ngực và ngồi nhích sang một bên.
-ha ha ha, sao đầu óc bố đen tối dữ vậy?Đừng có nằm mơ giữa ban
ngày.-tôi phì cười trước cái điệu bộ đề cao cảnh giác đó của anh ta.
-Ai biết được chứ?Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà!
-Cho xin đi, giờ này con chẳng có tâm trí đâu mà đôi co với bố đâu.Lại
đây, có chuyện cần sự trợ giúp của bố đây này!-tôi kéo Xiah lại gần và
thì thầm vào tai anh ta kế hoạch tác chiến.
-hô hô, được thôi, chuyện này nhỏ như con thỏ ăn cỏ trong giỏ.Hỏi trúng
cao nhân rồi-tôi vừa dứt lời thì anh ta cười khằng khặc lên như người
lên cơn.Anh ta vội tắt TV và kéo tay tôi lôi ra khỏi nhà.
Nơi chúng tôi đến là một nơi có bãi cỏ xanh mướt, chim hót líu lo.Bên
cạnh là một cái hồ nước trong veo, xung quanh là cây cối mọc um tùm.Bầu
trời ở trên cao xanh vời vợi với những đám mây trắng lơ lững trôi.
Bất chợt tôi nhớ lại khu vườn táo trước kia mình đã từng sống.
-Hey, làm gì mà ngẩn người ra thế?Nơi này đẹp lắm phải ko?-Xiah kéo tôi về với thực tại.
-Làm sao bố có thể tìm được một nơi tuyệt thế này?-tôi hỏi
-Tình cờ thôi.-anh ta nhún vai -Chẳng có ai biết nơi này đâu, chỉ có con và bố thôi đấy.
-Vậy sao bố lại dẫn con đến đây?Chẳng phải đây là nơi riêng tư sao?-tôi ngạc nhiên.
*************************************
Xiah.
Câu hỏi của Jenny khiến tôi bối rối quá chừng. Ngay cả bản thân mình tại sao lại làm vậy tôi còn ko thể hỉu nỗi thì làm sao mà trả lời cho cô ấy đây? Chỗ này là nơi chứa đầy những kỉ niệm của tôi và người ấy. Ngoài
hai chúng tôi ra thì từ lâu đến giờ chẳng có ai biết được và tôi cũng ko nói với ai về sự tồn tại của nó.Vậy mà giờ đây tôi lại dẫn Jenny đến
chỗ này…
Tôi nhìn Jenny rồi lại quay sang nơi khác để tránh ánh mắt trong sáng
của cô ấy.Ôi, tỉnh lại đi Xiah, mày làm sao thế này?Bình tĩnh đi, phải
hết sức bình tĩnh.Ko có gì lạ cả, chỉ là vì Jenny đang là con của mày
nên mới....Tôi tự trấn an mình.
-Bố làm sao vậy?-Jenny vẫy vẫy tay trước mặt của tôi.
-Chẳng làm sao cả!Thôi bắt tay vào làm việc mau đi-tôi giục
Công việc bắt... gián này cũng khá tốn nhìu thời gian chứ ko an nhàn như tôi vẫn nghĩ.1h đồng hồ trôi qua mà tôi cũng chỉ bắt được có 5 con thôi (thật ra thì là 8 nhưng trong đó chết mất hết 3 con roài). Nhìn sang cô con gái thì thấy còn tệ hơn.Mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch, khuô