Ring ring
99 Khoảnh Khắc Đời Người

99 Khoảnh Khắc Đời Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324960

Bình chọn: 10.00/10/496 lượt.

hết máu tươi của tâm linh và trút đổ vào trong đó dịch

độc chán đời và tuyệt vọng? (Lời Marx).

*Bất kể bạn ở cảnh ngộ như thế nào, bất kể bạn sa ngã thê thảm bao

nhiêu, chỉ cần bạn còn chưa ngã gục dưới họng súng của tử thần, mãi mãi

đừng nên nói "hỏng hết rồi" đối với mình. Chỉ cần bạn bằng lòng, trên

đời này không có việc gì bạn làm không được.

*Vừa nhớ bài học đau đớn của quá khứ, lại dũng cảm tạm biệt quá khứ

để sáng tạo cái mới mẻ cho mình, đây chính là sự lựa chọn đẹp nhất

của bạn.

*Chu Sứ, người Dương Tiễn, Nghĩa Hưng thời Tây Tấn (nay là huyện Nghi Hưng, Giang Tây), thời niên thiếu từng hoành hành trong thôn xóm, làm

đủ mọi điều ác. Người Dương Tiễn đem so sánh anh ta với con thuồng luồng dưới nước, với con hổ trong rừng, xem anh ta với thuồng luồng và hổ là

"ba thứ hại" thì Chu Sứ là đứng đầu trong ba loại có hại đó. Người ta

hận ghét anh ta đến tận xương tủy, khuyên anh ta đi chém thuồng luồng và đi giết hổ, mong anh ta bị thuồng luồng và hổ ăn thịt để khỏi phải chịu hoạn nạn. Nhưng ngoài sự mong muốn của mọi người, anh ta đã thật sự

giết chết được một con hổ trong rừng ở địa phương đó. Tiếp đó lại xuống

sông chém thuồng luồng, vật lộn với thuồng luồng đã 3 ngày 3 đêm mà vẫn

chưa thấy người về. Thế là người trong thôn xóm tưởng là anh ta đã chết, vui sướng và ăn mừng. Ðúng lúc này, Chu Sứ chém được thuồng luồng đắc

thắng trở về quê, thấy bà con thôn xóm đang ăn mừng cái chết của mình

cảm thấy xấu hổ muôn phần. Từ đó lập chí sửa chữa những lỗi lầm quá khứ

và tự tạo ra những cái mới. Mới đầu, anh ta sợ mình để năm tháng trôi

qua, dây dưa khó có thành công. Lục Vân, người Hoa Ðình, Ngộ Quận (nay

là Tùng Giang thành phố Thượng Hải) khích lệ anh ta nói:

"Người quân tử sớm mai còn nghe tiếng chiều tối chết cũng vui, huống

hồ anh còn rất trẻ, tiền đồ rộng lớn, việc gì không thành" Người ta chỉ

mắc bệnh không có chí, đâu mắc bệnh không thể nổi danh trong thiên hạ?

*Thế là Chu Sứ quyết tâm cố gắng sửa khuyết điểm một lòng một dạ

hướng thiện. Về sau thăng chức Ðốc Vô nan nước Ngô, sau khi Tấn bình

định Ngô thăng Trung thừa Ngự sử, cho tới khi dẫn binh đi Tây chinh đã

vì nước hy sinh.

*Ðại thể bạn còn chưa sa chân đến mức của Chu Sứ như thế. Chu Sứ có

thể làm người trở lại, tạo nên được nghiệp lớn, bạn đương nhiên cũng có

thể làm được.

*Nhà sinh lý học Mỹ là Sherlington đã từng là một đứa trẻ hư trên

đường phố, người ta gọi ông là "loại xấu". Mới đầu ông không lấy việc đó làm xấu hổ, không có lòng hối cải. Nhưng có một lần ông xin cầu hôn với một nữ công nhân vắt sữa mà ông yêu dấu nồng nàn, người nữ công nhân

này buông ra một câu trả lời cay đắng:

"Tôi thà nhảy xuống sông chết, còn hơn lấy người xấu như anh!"

*Sherlington không còn mặt mũi nào nữa, xấu hổ vô cùng, từ đó đã tỉnh ngộ lại mạnh mẽ. Ông đã thề: sẽ lấy thành tích xuất sắc để xuất hiện ở

trước mắt mọi người. Thế là ông ta đã ôm ấp chí hướng cố gắng phấn đấu,

lặng lẽ xa rời cô gái, chôn vùi triệt để tự ngã và khắc khổ học tập

nghiên cứu, về phương diện nghiên cứu sinh lý học của hệ thần kinh trung khu đã giành được nhiều thành tích lớn, lần lượt nhận chức giáo sư ba

trường Ðại học nổi tiếng như: London, Liverpool và Oxford, năm 1932 cùng với một người nữa nhận chung giải thưởng Nobel về sinh lý học và y học.

* Một người lập chí cố gắng phấn đấu sửa sai quá khứ tự tạo cái mới, thường thường có thể thực hiện được sáng tạo phi thường.

* Bạn không nên băn khoăn do dự, không nên vì đã từng sa ngã mà tự

nhận là kém hơn người một cấp, không còn mặt mũi nào để nhìn người khác

nữa. Những bộ mặt lạnh giá kia chắc chắn sẽ theo những gì mới mẻ vừa tạo ra mà nhiệt tình trở lại, chỉ xem bạn làm ra sao, chỉ xem bạn liệu có

dám đem gánh nặng tư tưởng vứt vào đống rác hay không.

* Trời không triệt hết đường của con người.

* Một học giả cao quý sau khi bị đánh đổ có thể sinh tồn tiếp trong

một chuồng bò, ở trong chuồng bò vẫn có thể phát ra lời ca tiếng hát tự

do.

Một trong những phẩm cách vĩ đại nhất của loài người chúng ta là phẩm cách tự lập tự trợ, mỗi người đều có thể có sẵn tinh thần độc lập tự

chủ. Ở ÐÂY, MỨC ÐỘ KIÊN NHẪN của con người hầu như là vô hạn.

Sự kiên nhẫn của thể xác và sự kiên nhẫn của tinh thần đều như

thế cả.

Chính vì lẽ đó, trong hoàn cảnh không biết dựa vào ai, người ta có

thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, bất kể là hoàn cảnh tự nhiên hay hoàn

cảnh xã hội.

-Trời không triệt hết đường của con người!

-Con người vừa có thể sinh tồn ở Nam cực giá lạnh, cũng có thể sống ở xích đạo hết sức nóng; có thể vật lộn với phong ba bão táp, sóng dữ

trên đại dương, có thể tự do đi lại trên đỉnh núi cao, sấm vang chớp

giật, mưa to xối nước, cũng có thể một thân một mình sáng tạo ra điều

kiện sống, sống hàng mấy mươi năm trên ốc đảo hoang vu không bóng người. Một học giả cao quý sau khi bị đánh đổ có thể sinh TỒN TIẾP TRONG MỘT

CHUỒNG BÒ. Ở trong chuồng bò vẫn có thể phát ra lời ca tiếng hát tự do.

-Con người trong quá trình không ngừng thích nghi với tự nhiên và với mọi hoàn cảnh xã hội phức tạp