A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324630

Bình chọn: 10.00/10/463 lượt.

g tán gẫu, bên phải là geisha đang pha trà. Bên nào cũng đều nhàm

chán như nhau.

Geisha pha trà xong liền dâng trà cho Matsubara

và Lý Vân Sùng trước. Với khoảng cách nửa cánh tay, Thành Vân ngửi thấy

mùi thơm đặc biệt trên người hai cô. Geisha dâng trà cho Lý Vân Sùng

ngồi quay lưng về phía cô, Thành Vân nhìn thấy cả phần gáy cũng được bôi trắng bệch.

Lối phục sức của Geisha được biến đổi qua nhiều

năm, nhưng đã định hình, vị trí cổ và sau lưng luôn lộ ra một khoảng

lớn. Lý Vân Sùng từng giải thích với cô, bởi vì thông thường những người đàn ông cảm thấy lưng của phụ nữ là nơi hấp dẫn nên geisha sẽ đánh phấn trắng nơi đó, hơn nữa còn để lộ ra.

Thành Vân chớp mắt, nhìn

geisha dâng trà cho mình. Cô ta cúi đầu, trên mặt chẳng có vẻ gì, tay cô ta bưng chung trà rất ổn định, mỗi một động tác đều như đã trải qua

trăm nghìn tôi luyện, chẳng có mảy may sai lầm.

Sau khi dâng

trà xong, geisha ngồi quỳ bên cạnh không nhúc nhích, giống như là hai

tượng người bằng gốm. Hai geisha này khác so với hai người lần trước cô

đã thấy. Lần trước là buổi tối, geisha đến biểu diễn không phải là trà

đạo mà là ca múa. Cô vẫn nhớ cảnh tượng lần trước. Họ mặc bộ kimono rườm rà màu trắng thật dầy, đồ trang sức tinh xảo, nó tương phản với màn đêm đen lạnh lẽo. Lúc khiêu vũ các cô đều cười, nhưng nụ cười lại khác với

người thường, giống như họ đang sống trong thế giới của riêng mình vậy.

Lý Vân Sùng trò chuyện với Matsubara thật lâu, giữa chừng Matsubara

đứng dậy đi vệ sinh, Lý Vân Sùng quay đầu nói với Thành Vân: “Chút nữa

anh dẫn em đi thăm một người.”

“Ai?”

“Chút nữa em sẽ biết.”

“Hai người còn muốn trò chuyện bao lâu?”

“Sao vậy?”

“Em ra ngoài chờ được không?”

Lý Vân Sùng nói: “Tại sao lại phải ra ngoài? Bên ngoài rất lạnh đấy.”

“Không sao, em mặc nhiều mà.”

“Ngồi không yên à?”

“Chân tê cả rồi.”

Lý Vân Sùng nói: “Em xem hai cô kia đi, hai cô ấy quỳ lâu như vậy cũng không sao. Em ngồi thoải mái như thế còn nói tê chân.”

“Hai cô ấy đã luyện tập bao lâu rồi chứ!” – Thành Vân đứng lên, thừa

dịp người đàn ông Nhật Bản kia chưa quay lại, cô làm vài động tác đứng

lên ngồi xuống tại chỗ rồi kéo áo lại nói với Lý Vân Sùng – “Em đi ra

ngoài, hai người nói chuyện xong rồi thì gọi em.”

“Đừng đi xa quá.”

“Không xa đâu, em đi hút điếu thuốc thôi.”

Thành Vân đi ra khỏi nhà, quay đầu lại một lần, hai geisha kia vẫn còn

ngồi đó không nhúc nhích. Lần đầu tiên Thành Vân nhìn thấy hình ảnh này, cô hoài nghi chẳng lẽ mấy cô kia đã luyện được đến mức ngay cả mắt cũng không cần chớp ư?

Cô ở trong sân hút liên tiếp ba điếu thuốc, cuối cùng tinh thần mới tỉnh táo một chút. Thành Vân không rời khỏi

sân, vì dù cô có muốn cũng không có sức để đi. Một lát sau Lý Vân Sùng

đi ra gọi Thành Vân.

“Ăn cơm thôi, đói bụng chưa?”

Geisha đã rời đi, ba người họ đi đến gian phòng khác, trên bàn đã bày

thức ăn sẵn. Món ăn tinh xảo, phân lượng rất ít. Có điều ít hay không

không quan trọng, bởi vì bây giờ Thành Vân cũng chẳng có khẩu vị gì.

Ăn cơm xong, cuối cùng họ ra khỏi nhà. Ngồi vào xe, Lý Vân Sùng nói nhỏ với Thành Vân: “Chút nữa phải đi thăm chính là một người phụ nữ không

tầm thường.”

Matsubara ngồi ghế trước, chỉ dẫn tài xế lái xe đến một con đường nhỏ.

Thành Vân hỏi Lý Vân Sùng: “Có ý gì?”

Lý Vân Sùng cười nói: “Mới vừa rồi không phải em hỏi anh sẽ phải gặp

người như thế nào sao? Anh cho em biết, đó là một người phụ nữ không tầm thường đâu.”

“Không tầm thường như thế nào?”

Lý Vân Sùng không trả lời, hỏi ngược lại Thành Vân: “Em thấy hai người geisha khi nãy ra sao?”

“Ra sao cái gì?”

“Cảm giác.”

Thành Vân hồi tưởng lại một chút: “Chắc là đã được huấn luyện rất lâu.”

Lý Vân Sùng xua xua tay, hờ hững nói: “Kém xa.”

Thành Vân im lặng, Lý Vân Sùng lại nói tiếp: “Hiện tại nghề geisha của

Nhật Bản đã dần dần bị thương nghiệp hóa, rất nhiều người học nghề mới

chỉ hai ba năm đã bắt đầu đi ra ngoài biểu diễn.”

“Người ta vì pha trà cho anh phải luyện ba năm, anh còn muốn sao nữa?”

Lý Vân Sùng cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Thành Vân, tiếng nói trầm thấp: “Học bề ngoài thì dễ, học bên trong mới khó. Trên người các cô ấy đều thiếu hương vị.”

“Anh muốn hương vị thế nào?”

Lý Vân Sùng nhìn về phía trước nói: “Chút nữa anh dẫn em đi gặp người phụ nữa kia, em thấy được sẽ hiểu ngay thôi.”

Thành Vân không nói thêm gì nữa.

Xe đậu tại một con đường nhỏ vắng vẻ, Thành Vân xuống xe, thấy con

đường trải đá xanh kéo dài đến một căn nhà vườn nhỏ. Bên cạnh nhà trồng

đủ loại cây, từng gốc được cắt tỉa ngay ngắn.

Thành Vân đi bên

cạnh Lý Vân Sùng, Matsubara đi trước gõ cửa. Mở cửa ra là một bà lão,

nhìn tuổi ít nhất đã hơn tám mươi. Chỉ thoáng chốc Thành Vân đã hiểu bà

lão này chính là người phụ nữ mà Lý Vân Sùng nói đến.

Khuôn mặt bà có nếp nhăn, mặc bộ kimono truyền thống Nhật Bản, tóc vấn thành một

búi nhỏ ở sau ót. Bà cười với khách đứng ngoài cửa. Thành Vân nhìn bà nở nụ cười bỗng nhiên cảm giác được một không khí bí hiểm.

Bà vái chào ba người khách, Matsubara nói với bà vài câu, bà đón họ vào nhà.

Nhà bà không l


Old school Easter eggs.