
i mảnh. Lạc Trân Trân kinh ngạc đang định
hỏi nàng bị làm sao thì Thủy Tâm đã kéo tay nàng bỏ chạy, chỉ nghe một
tiếng leng keng, chén bánh trôi trong tay nàng cũng rơi mất, vọng theo
là tiếng chửi bậy của người bán hàng, Lạc Trân Trân vội xoay người ném
ra môt chút bạc vụn.
Mà Thủy Tâm nghe được là mỗi một tiếng kêu gọi quen thuộc: “Nương! Nương!”
Là hai kẻ lớn nhỏ đáng giận kia. Thủy Tâm không dám quay đầu lại,
chân không dám ngừng, nàng biết năng lực của Triển Ngạo Trúc cho nên
nàng tỉnh táo chọn hướng hậu trường gánh hát chui vào, xuyên qua sân
khấu kịch rối ren, lại chui ra chui vào mọt hậu trường múa rối khác.
Thủy Tâm một bước cũng không dám lưu lại, tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi xuyên qua một cái trướng bằng cuối cùng, nàng mới, lôi kéo Lạc
Trân Trân cho đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đi về phía
Lạc phủ.
Nàng không muốn tin rằng bọn họ là tới tìm nàng, nhưng là không sơ
nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, rời khỏi vẫn là thượng sách. Đây quả thật là
lần dạo hội chùa đáng sợ nhất của nàng.
Thời điểm canh ba, phố xá náo niệt, tấp nập giờ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, trong đêm yên tĩnh có tiếng trẻ con gáo khóc
“Ô…nương không cần MậpMập, cha…nương không cần Mập Mập” tiếng kêu thê lương vang lên trong gió đêm nghe lay động lòng người.
Ôm chặt Mập Mập trong lòng, Triển Ngạo Trúc thở dài ” nương ngươi
không phải là không cần ngươi Mập Mập, nương là giận cha, nàng rất giận, rất giận cha”
“Ô…ta muốn nươg, a..ta muốn nương, ô..a..”
“Cha sẽ tìm được nàng, nhất định cha sẽ tìm được nàng” đúng vậy, hắn
nhất định sẽ tìm được nàng, chỉ cần nàng còn ở Thường Đức Trấn, hắn nhất định sẽ tìm được nàng.
“Tiểu Lan, rốt cuộc ngày hôm qua ngươi bị làm sao vậy? giống như là thấy quỷ a”
“Không…không có gì, chính là gặp người quen thôi”, Thủy Tâm chột dạ
cuối đầu ” ngươi cũng biết ta không thể để người ta thấy, nếu để người
ta thấy thì cha ta sẽ biết, sẽ đến đây mang ta về”
Lạc Trân Trân trầm mặc một lát ” ngươi luôn trốn tránh như vậy cũng
không phải là biện pháp tốt, thử nói chuyện với cha ngươi đi”
“Rồi, sẽ nói, sẽ nói” Thủy Tâm hứa cho qua.
Nhưng…Hắn rốt cuộc mang Mập Mập đi để làm gì a?
Kình Thiên Bang bang chủ Quản Thiên Uy đến nhưng hắng không có trự
tiếp tiến đến Lạc phủ, dù sao Lạc Mộc Vân không chỉ có uy danh hiển hách ở vùng Lưỡng Hồ mà còn trên tòan bộ võ lâm cũng là một tiền bối đức cao vọng trọng, nếu không vạn bất đắc dĩ Quản Thiên Uy cũng không muốn làm
cho tòan bộ võ lâm bất mãn đối với mình. Cho nên hắn trước cử một sứ giả đến đây trao đổi, cũng là một nhân vật có đủ tư cách ở khi tất yếu có
thể đưa ra điều kiện đó là Kình Thiên Bang phó bang chủ Bao Thái Thường.
Trong phòng nghị sự của Lạc phủ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng
là Lạc Mộc Vân, mộ bên hắn là Bao Thái Thường cùng hai thị vệ, một bên
là Bá Kiếm Tư Mã Tồn Hiếu, Thiểm Bắc Đại Hào Tây Môn Ngọ cùng Cái Bang
Trưởng lão Sa Nãi Anh, là ba người mà Lạc phủ mời giúp đỡ.
Bao Thái Thường bình tĩnh mở miệng “Lạc đại hiệp, tệ bang chủ muốn
Lạc đại hiệp không nên quấy nhiễu hành động trả thù vì con của hắn, Lạc
đại hiệp cũng là bậc cha mẹ nên chắc cũng hiểu nỗi đau của kẻ đầu bạc
tiễn người đầu xanh”
“Ta hiểu”, Lạc Mộc Vân trả lời “nhưng cũng là do lệnh thiếu bang chủ
gieo gió gặt bão, sao có thể trách tội người khác?Hắn lăng nhục thê tử
người khác lại diệt hết cả nhà người ta, đại nhân thân là mệnh quan
triều đình vì người chết giải oan có gì sai?”
Bao Thái Thường không có phản bác mà còn gật gật đầu ” Tốt, vậy Lạc
đại hiệp nể mặt mũi, tệ bang chủ cũng sẽ chịu chút ủy khuất, chỉ cần Lạc đại hiệp giao Hòang Bách Thụy cùng hai con và một đứa cháu của hắn ra,
những người khác chúng ta có thể buông tha”
“Ủy khuất?” Lạc Mộc Vân cười lạnh ” giết hết con cháu người ta mà gọi là ủy khuất sao?”
“Lạc đại hiệp đừng quên thiếu bang chủ chúng ta cũng là con trai độc
nhất, thiếu bang chủ chết thì bang chủ cũng xem như tuyệt con nối dòng
bời vậy hắn muốn Hòang Bách Thụy tuyệt đường hậu tự cũng là công bằng”
“Không có khả năng, đừng nói là bốn người, một người cũng không giao”
“Lạc đại hiệp……”
“Không cần lại nói!” Lạc Mộc Vân vẫy vẫy tay. “Sai ở các ngươi, Hoàng Bách Thụy không phải hẳn là vì thế hy sinh, ngươi trở về báo cho quý
bang chủ biết chúng ta một người cũng sẽ không giao ra”
Bao Thái Thường thật sâu liếc hắn một cái rồi đứng lên ” một khi đã
vậy, ta sẽ đem lời Lạc đại hiệp về bẩm báo với bang chủ, bất quá…” hắn
hơi đảo mắt nhìn ba người Lạc phủ mời đến giúp đỡ ” bang chủ muốn ta nói với Lạc đại hiệp một tiếng, lần này nhất định sẽ dốc hết tòan lực…để
tránh việc Lạc đại hiệp chưa suy nghĩ thấu đáo, bang chủ sẽ để cho Lạc
đại hiệp bảy ngày suy nghĩ, yên tâm, trong bảy ngày này chúng ta sẽ
không có bất cứ hành động hay thủ đọan nào. Nếu đến lúc đó, Lạc đại hiệp vẫn cho rằng đáng giá vì Hòang Bách Thụy mà hi sinh hết thảy thì bang
chủ nhất định không để cho Lạc đại hiệp thất vọng”
Lạc Mộc Vân sắc mặt trầm túc hét lớn một tiếng: “Người tới, tiễn khách!”
Bao Thái Thường cũng chắp tay, ma