
Nhưng những giấc mộng đẹp luôn luôn ngắn ngủi, trong mơ màng, lòng cô gái dâng lên một nỗi đau thương…
“Đến rồi, Tâm Đồng.” Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp dễ nghe của một đàn ông đang kêu to nàng.
Thânh âm kia thật gần, thật gần, giống như đang kề sát vào tai nàng.
Cố gắng mở
to đôi mắt còn mờ mịt vì ngái ngủ, chớp chớp hàng lông mi, cố gắng tỉnh
dậy, từ trong cơn mơ ý thức Tâm Đồng dần dần trở về, ngạc nhiên khi phát hiện mình đang ngồi trong xe Limousine sang trọng, và lúc này chiếc xe
đã dừng lại, trước mắt còn có một người đàn ông đang nhìn nàng có chút
đăm chiêu.
Khẩn trương ngồi thẳng dậy, Tâm Đồng sợ hãi khi nhìn thấy một người đàn ông mặc âu
phục láng bóng, ngồi ở trước mặt mình, đồng thời lại đưa mắt ra ngoài
cửa sổ xe nhìn sắc trời đang dần tối bên ngoài.
Thì ra là
chỉ mộng a. . . . . . Không nghĩ tới lên xe còn chưa được bao lâu, mà
nàng lại ngủ? ! Phát hiện ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp, Tâm Đồng
không khỏi có chút uể oải.
Lại là giấc
mộng kia — bắt đầu theo nàng từ lúc tám tuổi, trong lúc cô đơn, nàng
thường nằm thấy những giấc mộng gia đình xum họp như thế này, cho dù bây giờ nàng đã được mười tám tuổi, nhưng trong giấc mộng của nàng, nàng
vẫn mang hình dáng một cô bé ngây thơ .
”Nhà” đối với nàng mà nói, luôn luôn là một giấc mộng xa vời, không thể thành hiện thực! Những suy nghĩ này làm nàng thất vọng, nhưng ngay lập tức
trong lòng nàng bắt đầu kinh hoàng.
Không! Không phải mộng, nàng sẽ có một gia đình.
Ngay ngày hôm nay, nàng đã cướp gia đình của một cô gái khác, và còn cướp cả anh trai của cô ấy…………
Nhớ tới
chuyện xấu mà mình đã làm trong buổi chiều hôm nay, lòng bàn tay bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Tâm Đồng nắm chặt làn váy và khẽ cắn làn môi dưới
của mình.
Ngày hôm
nay, người đàn ông đang ngồi ở trước mặt nàng — Đằng Lệ, đột nhiên đi
vào cô nhi viện, đưa ra một ít tư liệu, nói là muốn đến để mang về cô em gái đã thất lạc nhiều năm.
Bởi vì
chưa quen với công việc nên viện trưởng vừa mới nhậm chức liền ra lênh
cho Tâm Đồng, người đã ở trong viện này hơn mười năm vào phòng hồ sơ tìm những tư liệu có liên quan.
Tâm Đồng là
người phụ trách quản lý hồ sơ, căn cứ vào những manh mối mà người đàn
ông kia đưa ra, nàng đã nhanh chóng tìm được hồ sơ về em gái thất lạc
của người đàn ông này.
Ngay từ đầu
nàng đã thật sự rất hâm mộ cô gái may mắn này, có thể có người nhà tìm
đến mình. . . . . Nàng thật sự chỉ là đơn thuần hâm mộ mà thôi.
Nhưng nàng
lại bất ngờ phát hiện, viện trưởng trước kia lại không hề dán ảnh của cô gái này trong hồ sơ , mà tư liệu cơ bản của cô gái này và mình lại có
nhiều điểm trùng khớp.
Tâm Đồng nhớ rất rõ ràng, cha mẹ của mình đã qua đời vì tai nạn giao thông, trong ấn tượng của nàng cũng tuyệt đối không có người anh trai nào. Vì vậy nàng
sẽ không ngây thơ khi nghĩ rằng mình là em gái của hắn.
Trong lúc nàng vẫn còn chưa phát hiện bản thân đang làm cái gì, thì nàng đem ảnh chụp của mình dán vào hồ sơ, còn theo người “anh trai” kia đi về nhà.
Lo lắng cúi đầu, Tâm Đồng cảm thấy mình như ngập chìm trong tội lỗi.
Không nên
dối gạt người ta, nàng không phải là một cô gái tốt! Nhưng nàng thật sự
vô cùng muốn có được một gia đình, có thể cùng người nhà sống một cuộc
sống vui vẻ. . . . . .
Nghĩ đến đây, Tâm Đồng lại ngẩng đầu lên, lén nhìn “anh trai” liếc mắt một cái.
Vẻ mặt lạnh
lùng nghiêm túc, khóe môi hơi nhếch lên. Gương mặt với những đường cong
như được chạm khắc từ đá thật tinh tế, nhưng vẫn không hề làm ảnh hưởng
đến vẻ mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, ngược lại làm cho ngũ quan hắn càng
thêm góc cạnh, gây ấn tượng sâu sắc hơn.
Đôi mắt màu
đen ánh đồng sâu sắc và tĩnh lặng, bên trong dường như ẩn giấu cả thế
giới mà nàng không biết, đặt mình trong không khí u ám của chiếc xe, cả
người hắn còn toát ra một cảm giác hắc ám nguy hiểm hơn cả ban ngày, khi nàng vừa mới gặp hắn.
Vẻ mặt của hắn thật nghiêm túc, có vẻ như từng cười bao giờ. . . . . .
Lựa chọn này của mình rốt cuộc là đúng hay sai? Tâm Đồng đột nhiên cảm thấy có chút không xác định.
“Tỉnh rồi sao? Tâm Đồng?” Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác vừa mới tỉnh ngủ của cô “em gái” , Đằng Lệ cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ là hỏi một cách bình thản.
“Dạ.” Tâm Đồng lúng túng gật đầu, không biết mình nên nói gì với người “anh trai” này, nàng đành phải trả lời qua loa một tiếng.
Mặc dù trước khi rời khỏi cô nhi viện, chính nàng sợ sau này sẽ không cẩn thận làm lộ chuyện, nên yêu cầu “anh trai” vẫn gọi mình là “Tâm Đồng”, nhưng lúc này khi nghe được hắn gọi đúng tên của mình, Tâm Đồng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này nàng chính là “Đằng Tâm Đồng” . . . . . .
”Vậy xuống xe đi.” Nói xong, Đằng Lệ bước thẳng xuống xe.
Nghe lời, đi theo Đằng Lệ xuống xe, xuất hiện ở trước mắt nàng là tòa nhà thânh lịch màu trắng với đèn đuốc sáng trưng, khiến choTâm Đồng không khỏi nhìn
đến ngây người.
“Chúng ta đến 『 Nhà 』 rồi sao?” Từ sau chiếc xe Limousine bước ra, đi trên con đường mòn bên cạnh một cách lặng lẽ, Tâm Đồng có chút không dám tin hỏi.
Chẳng lẽ nơi này chính