
ắn cần nàng, nàng sẽ luôn bồi bên người hắn.
Nàng cũng không muốn hắn quên đi An Viện, bởi vì An Viện vì hắn mà
trả giá bằng cả sinh mệnh, bất quá trong thâm tâm nàng vẫn tồn tại một
loại ích kỷ, nàng hy vọng bây giờ trong lòng hắn nàng chiếm vị trí thứ
nhất.
Khi biết An Viện vì hắn trả giá, có lẽ ngược lại làm nàng cảm thấy
bất an sợ hãi bởi vì nàng cái gì cũng không làm, chân tay luôn yếu đuối. Vậy hắn sẽ thích nàng bao lâu đây?
Nếu trong long hắn nàng là số một thì nàng có thể ở bên hắn lâu một chút.
Nàng thật sự rất yêu người đàn ông này, hy vọng vĩnh viễn không phải chia lìa.
Buổi sáng hôm sau Tôn Hạo Trạch lái xe chở Đường Tiểu Oánh đến công
ty. Hắn dừng lại ở cửa không xuống xe vì hắn muốn đến hội trường bên kia xem một chút.
Đây là dự án cuối cùng của hắn ở Đài Loan, hoàn thành xong hắn chỉ có thể ở Đài Loan vài ngày, đem chức vụ ủy quyền cho người khác. Đương
nhiên phải nói rõ ràng với Tiểu Oánh trước.
Trước khi rời Đài Loan, hắn phải lên kế hoạch cho tương lai mới có
thể yên tâm về Mỹ, đem chuyện vị hôn thê xử lý tốt rồi mới trở về tiếp
nàng. Đoạn tình cảm này không nằm trong dự kiến ban đầu của hắn bởi vậy
sự tình có chút dồn dập, bất quá hắn nắm được chín phần.
Tôn Hạo Trạch hôn hai má nàng: “Chiều anh mới về công ty, còn nữa, tối nay anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất nghiêm túc.
“Buổi tối em sẽ biết.” Hắn nhéo nhéo hai má hồng của nàng.
“Vậy anh nói một chút thôi được không.” Nàng thật sự rất tò mò a.
Hắn cúi người, bàn tay to đỡ sau gáy nàng đem khuôn mặt đáng yêu kia dán lại gần mình, trao nàng cái hôn nóng bỏng.
“Ưm, Hạo Trạch……” Một hồi kịch liệt làm nàng hô hấp rối loạn, tim đập nhanh hơn.
Rõ ràng đêm qua đã dính nàng cả một đêm nhưng là vẫn cảm thấy không
đủ. Nếu hai tư giờ có thể ở bên nàng thì tốt biết mấy. Ba mươi mốt năm
qua đây là lần đầu tiên hắn có dục vọng mãnh liệt với nữ nhân như vậy,
ngay cả trước đây kết giao với An Viện cũng không có cảm xúc này.
Đại khái là vì nàng đơn thuần, lại ngốc làm cho người ta không thể
không lo lắng, chỉ sợ không biết nàng sẽ phát sinh chuyện gì, một lòng
gắt gao bị nàng thu hút.
Thay nàng sửa sang lại quần áo, lại hôn nàng thêm một chút hắn mới thả nàng xuống xe.
“Tái kiến.” (gặp lại)
Đường Tiểu Oánh vẫy tay cho đến khi hắn lái xe rời đi mới xoay người
vào công ty. Vừa bước vào cửa đã thấy Mẫn Tư Viện làm nàng có chút thấp
thỏm.
Sớm như vậy cô ấy đã đến tìm Hạo Trạch?
Mẫn Tư Viện vừa thấy nàng đến lập đứng trước mặt nàng hỏi:“Hạo Trạch ca đâu?”
“Ách, anh ấy đến hội trường rồi, có lẽ tối mới có thể về công ty.”
Thật hung dữ nha, so với ngày hôm qua làm cho người ta cảm giác hoàn
toàn không giống nhau. Đôi mắt xinh đẹp trừng to dọa người, thật đúng là nổi da gà, làm người ta sợ hãi mà.
Mẫn Tư Viện trừng mắt nhìn nàng: “Chúng ta đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
“Hảo.” Đường Tiểu Oánh cũng rất ngạc nhiên không biết cô gái này muốn nói cái gì với mình.
Nhìn Mẫn Tư Viện bộ dáng như muốn đấu nhau, La Duẫn Hàm mở miệng ngăn cản sợ Tiểu Oánh chịu thiệt: “Tiểu Oánh em đừng nghe cô ta, làm chi
phải ngoan ngoãn cùng cô ta đi ra ngoài, có chuyện gì nói ngay tại đây,
nếu không thì xin mời cô về.”
“Nữ trung hào kiệt thật đúng là suất nha.” Tiểu Lý lên tiếng tán dương.
“Cám ơn.” La Duẫn Hàm hướng Tiểu Lý gật đầu.
Mẫn Tư Viện là em gái người yêu trước đây của tổng tài, việc này mọi
người đều biết rõ. Nghỉ hè hàng năm cô ta chỉ đến Đài Loan, tuy rằng bồi bên người tổng tài nhiều năm, lại thể hiện khát khao có được hắn thập
phần rõ ràng nhưng tổng tài cho tới bây giờ đều chỉ coi cô ta là em gái. Bây giờ tổng tài cùng Tiểu Oánh kết giao, nhắm mắt cũng biết cô ta đến
tìm Tiểu Oánh là để gây phiền toái.
Đường Tiểu Oánh thực cảm động vì Duẫn Hàm tỉ đứng về phía mình, bất
quá nàng lại muốn biết Mẫn Tư Viện rốt cuộc muốn nói cái gì. “Duẫn Hàm
tỉ, không có việc gì, em đi một lát sẽ trở lại.”
“Nhưng mà……”
“Nếu có phát sinh chuyện gì em sẽ lập tức gọi điện thoại cho chị.”
“Duẫn Hàm, để cho hai người nói chuyện rõ ràng.” A Tuấn lên tiếng,
hắn nghĩ nếu Tiểu Oánh hôm nay không đi theo cô gái kia, ngày mai cô ta
lại đến.
“Được rồi Tiểu Oánh, vậy em cẩn thận một chút.”
“Em biết.”
Có nhiều đồng nghiệp quan tâm, làm hậu thuẫn như vậy Đường Tiểu Oánh cảm thấy không còn sợ chút nào nữa.
Bất quá, Mẫn Tư Viện rốt cuộc là muốn nói cái gì a?
Hai người đi vào chỗ bóng râm trong sân, Mẫn Tư Viện nói câu đầu tiên liền làm cho Đường Tiểu Oánh ngây ngẩn cả người.
“Đường Tiểu Oánh, chị không xứng với Hạo Trạch ca, mau rời khỏi anh ấy!”
“Cái gì?” Tuy rằng nàng biết Hạo Trạch rất tài hoa, nhưng mà cô ấy nói như vậy không phải hơi quá đáng sao.
“Tôi biết chị bám dính lấy Hạo Trạch ca đơn giản là muốn về Mỹ cùng
anh ấy làm phu nhân tổng tài. Tôi nói cho chị biết, cái này không có khả năng.”
“Về Mỹ? Phu nhân tổng tài?” Nàng hoàn toàn không biết.
“Chị không hiểu tôi nói gì sao?” Mẫn Tư Viện nguyên bản là nghĩ nàng
đang giả ngu, bất quá biểu hiện của Tiểu Oánh có vẻ như cá