
em thật sự yêu anh……”
“Tóm lại, tất cả tôi đã nói rõ ràng, nếu
cô còn nghĩ vậy tôi cũng không có biện pháp.” Loại sự tình này đành để
Tư Viện từ từ nghĩ thông.
Tôn Hạo Trạch nhìn biểu tình ngạc nhiên
của Mẫn Tư Viện, lời nói của hắn không phải là vô duyên vô cớ. Khi nam
nữ thích nhau thể hiện rất rõ ràng, như là Tiểu Oánh hay ôm người hắn,
nhưng Tư Viện chính là ôm tay, bộ dáng kia tựa như âu yếm món đồ chơi,
không quan hệ tới tình yêu nam nữ. Hắn mở điện thoại gọi Tề Diệc Vĩ lại
đây, đây là việc duy nhất mà Tôn Hạo Trạch hắn có thể làm bây giờ.
“Cái gì? Mọi chuyện biến thành như vậy,
ngươi bảo ta đi chiếu cố nha đầu kia, không phải muốn ta đi bệnh viện
khám não chứ?” Bởi vì khẳng định sẽ đau đầu, nha đầu này bị quăng, không biết nháo như thế nào nữa.
“Thế nào cũng được, Tư Viện giao cho ngươi.”
Hiện tại hắn phải đi xử lý một việc khác, người nào đó đáng bị đánh vào mông. Để xem hắn làm sao chỉnh nàng.
Tôn Hạo Trạch đi vào phòng chờ, cũng không gặp được tiểu nữ nhân kia.
“Lá gan thật sự rất lớn.”
Ngay khi hắn định gọi điện thoại cho Đường Tiểu Oánh thì chuông điện thoại vang lên, là Hoàng thư ký.
“Cái gì, cha tôi té xỉu? Tôi lập tức đáp máy bay về Mỹ.”
Tếp theo hắn gọi cho Đường Tiểu Oánh, gọi vài lần đều bị chuyển vào hộp thư thoại.
Tiểu nữ nhân kia, thật sự muốn mông bị
đánh nở hoa sao? Quên đi, dù sao nàng cũng trốn không thoát khỏi lòng
bàn tay hắn, cứ để nàng ở Đài Loan một thời gian, bởi vì về sau nàng sẽ
không còn cơ hội nữa. (TN: vì anh sẽ đem chị sang Mỹ, hí hí)
Tôn Hạo Trạch đầu tiên nghĩ mình rất
nhanh sẽ trở về đón Đường Tiểu Oánh, nhưng không ngờ sau khi về Mĩ, hắn
bắt đầu bận rộn công tác, mà làm việc duy nhất này cũng đã qua nửa năm.
Một quán trọ nhỏ ở Tân Trúc tên “Thì Y”
(thời gian tốt đẹp), ý tứ là khách nhân tới đây đều có thể trải qua một
đoạn thời gian tốt đẹp.
Bà chủ quán trọ tên Kỉ Lôi, tuổi chừng ba mươi, là người ở địa phương này nhưng sinh sống ở thành phố khác. Hai
năm trước được kế thừa nhà trọ có từ mấy đời này của cha, liền cùng
trượng phu (ông xã a) trở lại cố hương kinh doanh nhà trọ, vợ chồng mới
có đứa con được hai tháng tuổi.
Bảy tháng trước, Kỉ Lôi giữ lại Hà Hương
Dục bộ dáng đau thương. Không để nàng có thời gian thương tâm khổ sở,
sau một đợt huấn luyện thần tốc, một đóa hoa kiều diễm đã xuất hiện ở
quầy bar khiến không ít khách nhân từ địa phương khác đến nơi đây mua đồ uống, vì thế lợi nhuận của quán trọ tăng không ít.
Một tháng sau lại thu lưu bạn của em họ
nàng-Đường Tiểu Oánh, đồng dạng với Hương Dục thất tình khóc sướt mướt.
Kỉ Lôi đành đem mảnh vườn sau nhà trọ giao cho nàng chăm sóc các loại
rau dưa, giảm bớt phí bên ngoài mà khách nhân ăn cũng an tâm, ăn vừa bổ
vừa không sợ bị ngộ độc, mỗi ngày ở nhà trọ đều chật ních. (TN: sao ta
có cảm tưởng cái nhà trọ này dành cho những ai thất tình đi dạt thế nhỉ
*ngoáy mũi*)
“Tiểu Oánh, Tiểu Oánh, mau đến ăn cơm.”
“Hảo.”
Đường Tiểu Oánh vội vàng rửa tay, đi vào nhà ăn thấy cả nhà đang chờ nàng ăn cơm.
Bình thường nhà trọ chia làm hai, ba
gian, bởi vậy đoàn người đều tụ họp một chỗ ăn cơm. Ở đây nửa năm nàng
đã quen với lối sinh hoạt này.
Nửa năm trước nàng không ngoan ngoãn chờ
Tôn Hạo Trạch, trực tiếp từ bệnh viện về công ty, còn tưởng rằng nam
nhân kia sẽ về công ty tìm nàng tính sổ, nhưng là mãi đến tan tầm hắn
cũng không về công ty.
Hôm sau, Tề tổng vội vàng đến công ty chỉ để làm một việc, đó là nói cho nàng biết Tôn Hạo Trạch hôm qua đã lên
mấy bay về Mĩ, mà Tề tổng bây giờ cũng phải đưa em họ về, vài ngày nữa
sẽ không đến công ty.
Hạo Trạch hôm qua đã về Mĩ?
Nhìn bộ dáng Tề tổng có vẻ bận rộn, nàng
cũng không hỏi nhiều, bất quá nàng đoán nam nhân kia hẳn là không nhờ Tề tổng nhắn nàng cái gì. Nếu có, Tề tổng tất sẽ nói.
Vậy… bọn họ cứ như vậy chia tay?
Có lẽ nàng không nên khổ sở thương tâm, bởi vì là chính nàng đưa ra đề nghị chia tay, không phải sao?
Chia tay xong, hắn lập tức trở về Mĩ. Không phải là hắn rất giận nàng chứ? Hay là kỳ thật hắn cũng đang muốn cùng nàng chia tay?
Nàng không biết nguyên nhân, nhưng cũng
không có truy cứu rõ ràng. Có lẽ do trong lòng quá đau thương, đến công
ty thấy cảnh lại thương tâm, mà nàng không muốn yếu đuối khóc lóc trước
mặt mọi người, cho nên nàng gặp chủ nhiệm nhân sự đưa đơn từ chức. Đúng lúc ấy Hương Dục gọi điện thoại mời nàng đến nhà trọ chơi, kết quả nàng chơi xong liền ở lại.
Cuộc sống nơi này thực đơn thuần, mọi người đều rất nhiệt tình hiếu khách, làm cho tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
“Này, nam nhân kia bộ dạng hảo suất nha.” Kỉ Lôi nhìn tivi, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
“Chị Lôi à, em cũng thấy hắn suất ngây người.” Hà Hương Dục nói phụ họa.
Lúc này tivi đang chiếu tin tức nhân vật
đình đam trong năm, là Tôn Hạo Trạch-tổng tài tập đoàn Lohr-Newyork, hắn diện mạo anh tuấn làm cho hai nữ nhân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi
không dời mắt.
“Uy, bà chủ à, chị làm gì mà nhìn mê mẩn
vậy, hắn cùng lắm là bề ngoài đẹp mà thôi.” Người nói chuyện là đầu bếp A Cường, tuổi ba mươ