
sẽ không mất đi Đỗ Phương Cần, người đàn ông ưu tú này vốn thuộc về cô.
"Thật sự là quá tốt, em chúc phúc cho hai người. . ." Cô khẩu thị tâm phi dâng lên lời chúc, sau đó lại giả bộ lo lắng hỏi: "Học tỷ Quỳnh An, cô ấy vẫn chưa tha lỗi cho anh?"
"Đúng vậy." Đỗ Phương Cần khẽ thở dài.
"Không bằng em giúp anh đi giải thích với học tỷ Quỳnh An thì như thế nào? chính miệng nói cho cô ấy biết, giữa chúng ta thực sự không có gì."
Đỗ Phương Cần suy nghĩ một chút, đây không phải là một phương pháp tồi, nhưng lại cảm thấy sự xuất hiện của Chu Lỵ Á đã khiến cho mối quan hệ giữa anh và Quỳnh An có hiềm khích lớn, nếu lại để cho cô cùng Quỳnh An đối mặt nhau, chỉ sợ sẽ càng tăng thêm nhiều hiểu lầm.
Hắn lắc đầu, từ chối đề nghị của Chu Lỵ Á.
"Đây là chuyện riêng giữa anh và Quỳnh An, tuy hiện tại cô ấy không chịu gặp anh, nhưng anh sẽ dùng thành ý của mình làm cho cô ấy cảm động."
Suy nghĩ của Chu Lỵ Á vừa vặn trái ngược với Đỗ Phương Cần, cô ước gì Kiều Quỳnh An cả đời này không nên gặp lại Đỗ Phương Cần, nếu như có thể, cô sẽ đem hết mọi cách thức để khiến cho bọn họ vì vậy mà hiểu lầm, sau đó chia tay.
Đỗ Phương Cần giống như một người ngu ngốc, gió mặc gió mưa mặc mưa, mỗi ngày đều đến phòng bảo vệ dưới lầu nhà Quỳnh An, chân chân thành thành, ngay cả bảo vệ cũng bị hắn làm cho cảm động, còn lấy thân phận người từng trải ra nói với hắn: "Sau này nghàn vạn lần đừng làm chuyện có lỗi với bạn gái, bằng không hối hận cũng không kịp đâu."
Còn nói: "Biết sai mà có thể sửa đổi thì không còn gì tốt hơn, hi vọng Kiều tiểu thư có thể tha thứ cho cậu. Nhưng mà, đàn ông lừa dối thật là nên xuống địa ngục đi."
Đỗ Phương Cần chỉ có thể giống như một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, không dám chọc giận những đại ca bảo vệ này, bằng không bên ngoài mưa lớn như vậy, e rằng ngay cả mái hiên những vị đại ca này cũng không chịu cho hắn.
Ôi!
"Anh ở nơi này làm gì?"
Âm điệu lạnh lùng sau lưng Đỗ Phương Cần vang lên.
Đỗ Phương Cần quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Hân đang cầm một cái ô to màu đỏ thẫm đứng sau lưng hắn, biểu tình u ám, ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng u ám.
"Xin chào, mới tan làm sao?" Đỗ Phương Cần cố gắng không để ý tới khẩu khí lạnh nhạt của Hoa Hân, thân thiện chào hỏi với cô.
Hoa Hân thưởng cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo.
"Đúng vậy, còn anh? bị công ty sa thải rồi sao? thế nào lại có thời gian rảnh rỗi đến khu nhà chúng tôi đứng gác vậy?"
"Hắc. . ." Đỗ Phương Cần lúng túng bới bới tóc.
"Vô dụng, bảo vệ sẽ không cho anh vào cửa đâu, hơn nữa bọn họ đều là nam, vẻ đẹp trai mê chết người không đền mạng này của anh cũng vô dụng."
Lời nói này của Hoa Hân đã lọt vào tai hai gã bảo vệ ở trong phòng, bọn họ liên tục cười trộm.
"Tôi là dựa vào thành ý làm bọn họ cảm động. . ."
"Thành ý? Hừ, loại đàn ông lừa dối như anh, còn có thành ý để nói hay sao?"
Nghe Hoa Hân châm chọc xong, Đỗ Phương Cần cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn muốn giải thích rõ.
"Tôi tuyệt đối không có làm bậy sau lưng Quỳnh An, nếu có tôi cũng không cần khổ sở cầu xin sự tha thứ của cô ấy như vậy, tôi nên cảm thấy vui vẻ, cảm thấy rốt cục cũng được tự do, không phải sao?"
Lời nói của hắn khiến cho Hoa Hân rơi vào trầm tư.
"Hoa tiểu thư, lời tiểu tử này nói là sự thật, hắn đã liên tục hơn tuần nay tối nào cũng đến trước cửa phòng bảo vệ nhìn nhau với chúng tôi, mấy người đồng nghiệp chúng tôi đều đã nhìn hắn đến phát ghét rồi, thế nhưng chúng tôi vẫn nghe lời của cô, kiên trì không cho hắn đi vào, ài! hắn thật cũng ngoan ngoãn đứng ở đó đến tận nửa đêm mới về nhà đi ngủ."
Thấy bảo vệ Giáp mở miệng nói giúp Đỗ Phương Cần, bảo vệ Ất cũng không nhịn được phát ra cao kiến: "Đúng vậy, nếu hắn như vậy mà vẫn còn thời gian rảnh rỗi đi làm loạn với người phụ nữ khác, vậy tôi thật đúng là khâm phục hắn."
"Anh mỗi tối đều đến phòng bảo vệ đến nửa đêm, tôi xem anh nên dứt khoát đổi sang nghề bảo vệ đi thôi." Hoa Hân không có ý tốt nhíu nhíu chân mày, không quên nói lời chua ngoa với hắn.
Để có thể được gặp mặt Quỳnh An, bị bạn của cô nói vài lời chua ngoa thì có làm sao.
Lúc này Đỗ Phương Cần chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ.
Hoa Hân như có điều cần suy nghĩ quan sát hắn một lúc lâu, cô gấp ô đi qua phòng bảo vệ, sau đó đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, "Tôi muốn nói chuyện với anh một chút, anh theo tôi lên đây đi."
Nghe vậy Đỗ Phương Cần mừng rỡ.
"Đừng có vui vội, tối nay anh vẫn không có cơ hội gặp Quỳnh An đâu, anh phải thông qua sự kiểm tra cùng thảo luận của chúng tôi, đương nhiên, nếu anh ngại phiền phức cũng không cần lên lầu."
Lên, hắn đương nhiên phải lên, Đỗ Phương Cần một chút cũng không cảm thấy phiền phức, hắn vui mừng đi lên, cảm thấy sự việc cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng.
Một thánh sau.
Sau khi Kiều Quỳnh An nhận được điện thoại của Hoa Hân, đáp ứng lời mời đến phòng của Hoa Hân, Đinh Tử Ninh và Lạc Đình Đình cũng đều ở đây.
Từ khi Lạc Đình Đình cùng chồng trước tái hợp, đã dọn ra ngoài ở trong một khu nhà cao cấp, nhưng người chồng thân yêu đã mua lại căn nhà thuê này tặng cho cô, để cô thỉnh thoảng có thể trở về đây hội ngộ cùng b