Snack's 1967
Ách Ba

Ách Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324091

Bình chọn: 8.00/10/409 lượt.

bỏng trên mặt Ách Ba vẫn là phi thường thấy được, tốt lắm nhận thức, cũng sẽ không nhận sai.

Ách Ba lúc ấy đang ăn cơm chiều, Hằng Nga tỷ tỷ hôm nay hình như có việc, đưa đồ ăn lại đây rồi đi, làm Ách Ba muốn

cùng nàng tán gẫu vài câu cũng tìm không thấy cơ hội.

Một người ăn

cơm thực cô đơn, Ách Ba gắp từng hạt cơm. Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn

thấy Yến Thanh Hiệp, nam nhân kỳ quái kia gắp một sợi rồi một sợi mì, ăn đến chậm như vậy, có phải hay không cũng là bởi vì cô đơn? Sau đó nhịn

không được lại nghĩ tới tiên nhân. Kỳ thật xem tiên nhân ăn mì cũng là

một loại hưởng thụ, có vài lần, hắn đều trộm dùng khóe mắt nhìn thấy, tư thế cầm chiếc đũa của tiên nhân như vậy tuyệt đẹp, ngay cả nhai mì cũng không há mồm, có đôi khi Ách Ba đều muốn nói cho hắn, ăn mì phải ăn đến phát ra tiếng sột soạt mới hăng hái.

Cuối cùng hắn không dám nói, về sau cũng sẽ không có cơ hội đúng không?

Nghĩ đến đây, ngực Ách Ba có chút khó chịu. Hắn không biết vì sao, suy nghĩ

trong chốc lát, đột nhiên lại nhớ đến, nếu nơi này thật là tiên cảnh,

như vậy không phải hắn còn có cơ hội nhìn thấy tiên nhân sao?

Nơi này đương nhiên không phải tiên cảnh, kỳ thật trong lòng Ách Ba hiểu được,

nhưng là hắn cố gắng muốn cho chính mình tin tưởng nơi này là tiên cảnh. Giả sử nếu Hằng Nga tỷ tỷ là tiên nữ, như vậy hắn nhất định còn có cơ

hội nhìn thấy tiên nhân.

Ngay lúc hắn miên man suy nghĩ như vậy, nghĩ đến nước mắt đều nhanh phải đi ra, Yến Thanh Hiệp từ trên trời giáng

xuống...... À không, là từ nóc nhà nhảy xuống, cứ như vậy đem nước mắt

của Ách Ba dọa trở về.

Bởi vì Hằng Nga tỷ tỷ không ở, tật xấu nhất

quán tiết kiệm của Ách Ba phát tác, đem ngọn nến trong phòng đều thổi,

đồ ăn mang xuống hành lang ăn, bên cạnh chỉ treo một chiếc đèn lồng mờ

mờ, lúc này đột nhiên một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, mới đầu thấy không rõ lắm, còn tưởng rằng một con dơi rơi xuống. Ách Ba nghĩ con dơi lớn như vậy, lẽ nào là dơi tinh hút máu trong truyền thuyết?

Vì thế hắn sợ tới mức tay chân đều mềm rũ.

May mắn ánh trăng coi như trong sáng, hơn nữa thanh kiếm rỉ của Yến Thanh

Hiệp thật sự thấy được, Ách Ba sắc mặt trắng trong chốc lát, liền nhận

ra, sau đó sắc mặt hơi hơi đỏ lên, đối với phản ứng vừa rồi của mình

thực xấu hổ.

“Không dọa đến ngươi chứ?” Yến Thanh Hiệp giống như nhận thấy được mình đột nhiên xuất hiện mang đến cho hắn phức tạp, buồn

thanh hờn dỗi hỏi một câu.

Ách Ba vội vàng xua tay, đúng lúc này, đột nhiên nghe được trong bụng Yến Thanh Hiệp kêu rột roạt một tiếng, hai

người đều ngây ngẩn cả người.

Lần này đến phiên Yến Thanh Hiệp sắc

mặt hơi hơi đỏ lên, vì ẩn đi vào, hắn ở ngoài vườn mai phục một ngày một đêm không ăn không uống, chờ nữ nhân kia rời đi, mới tìm được cơ hội

lẻn vào vườn.

Ách Ba nhếch môi, nhịn không được biểu lộ ý cười, đem đồ ăn mình mới ăn mấy miếng đẩy về phía trước.

Yến Thanh Hiệp trầm mặc một lát, đột nhiên giũ ra một mảnh khăn vấn đầu

không biết ở đâu, đem đồ ăn gói lại, cầm ở trong tay, mới lại nói với

Ách Ba: “Đến trên lưng ta đi, nơi này thập phần nguy hiểm, ta mang ngươi rời đi trước.”

“Nắm chặt.” Yến Thanh Hiệp dừng một chút, trước khi thi triển khinh công lại bồi thêm một câu, “Nhắm mắt lại.”

Ách Ba ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Yến Thanh Hiệp nhún chân một chút, lập tức bay lên trời. Ách Ba tuy rằng

nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể cảm giác được, mí mắt giật giật, vẫn là

cố nén không có mở ra.

Hình như qua thật lâu, Ách Ba gần như sắp ghé

vào trên lưng Yến Thanh Hiệp ngủ, mới mơ hồ nghe được Yến Thanh Hiệp

nói: “Phía trước có cái sơn động, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Ách Ba mơ mơ màng màng mở to mắt, bốn phía tối đen, chỉ có ánh sao trên

trời chợt lóe chợt lóe, có loại nói không nên lời ánh ngọc trong suốt.

Yến Thanh Hiệp kiếm chút củi lửa, châm lửa, lại cởi xuống áo ngoài rải trên nền sơn động, làm cho Ách Ba ngủ một lúc.

Ách Ba ngồi xuống, quay đầu nhìn thấy Yến Thanh Hiệp vội đến vội đi, nhịn

không được trong mắt có chút ý cười toát ra, nhẹ nhàng mà kéo kéo quần

áo Yến Thanh Hiệp, chờ Yến Thanh Hiệp không rõ cho nên quay đầu lại nhìn hắn, hắn mới chỉa chỉa chỗ đồ ăn kia, lại đè vào bụng Yến Thanh Hiệp.

Yến Thanh Hiệp có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Cùng nhau ăn.”

Đồ ăn sớm đã lạnh, nhưng hương vị ngon miệng như trước, Yến Thanh Hiệp đại khái là đói đến luống cuống, nhưng lại không giống lần trước như vậy

đói đến ngay cả khí lực gắp mì đều không có, cho nên lúc này không khỏi

có chút lang thôn hổ yết (ăn như heo). Hung hăng ăn mấy miếng sau, đột

nhiên phát hiện Ách Ba không ăn, chỉ là dùng hai tay nâng cằm, thường

thường nhìn hắn vài lần.

Yến Thanh Hiệp cúi đầu chậm rãi chỉ ăn thêm

mấy miếng, ngẫm lại, lại ngẩng đầu đối Ách Ba cười cười: “Thịt thỏ kho

tàu ăn ngon lắm.”

Ách Ba nghe được sửng sốt, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thịt thỏ? Đây là thịt thỏ?

Yến Thanh Hiệp ăn xong thịt trong tay, vừa nhấc đầu liền phát hiện sắc mặt

Ách Ba không đúng. Dưới ánh lửa, gương mặt đầy vết sẹo trắng bệch trắng

bệch, giống bôi lên một tầng phấn trắng