
iệu kia đột nhiên đồng loạt khẽ quát một tiếng, buông cỗ kiệu, song
chưởng giương lên, tám trận gió hợp đến một chỗ, dám chặn kiếm khí của
Yến Thanh Hiệp.
“Phá!”
Yến Thanh Hiệp lại rống lên một tiếng, kiếm khí rồi đột nhiên tăng mạnh, lập tức đã đem tám thiếu niên áo xanh xinh đẹp quét đi ra ngoài, té trên mặt đất rốt cuộc không đứng dậy nữa. Ngay cả Cốc Thiếu Hoa cũng không dám ngay mặt tiếp được kiếm khí, vài người
này làm sao có thể ngăn được? Không chết đã xem như Yến Thanh Hiệp xem
bọn hắn đáng thương, dưới kiếm lưu tình.
Một kiếm đắc thủ sau, Yến
Thanh Hiệp cũng không ham chiến, không hề để ý tới Tây Vương Mẫu, mà là
phi thân đánh tới Hằng Nga, tính toán trước bắt yêu nữ biết nội tình
này.
Không ngờ Hằng Nga suy nghĩ cũng mau lẹ, lúc Yến Thanh Hiệp quét ngang tám thiếu niên áo xanh xinh đẹp, nàng cũng đã hướng sơn động xẹt
qua đi, tính toán trước bắt lấy Ách Ba uy hiếp Yến Thanh Hiệp thúc thủ
chịu trói.
Yến Thanh Hiệp chậm từng bước, đuổi không kịp, nhất thời
không khỏi giận dữ. Đúng lúc này, âm thanh liên tục không ngừng thét dài đột nhiên dừng lại, sau đó một nhánh cây khô từ bên cạnh chợt lóe quá
mà, hung hăng đâm vào trong trán Hằng Nga.
Yêu nữ hét thảm một tiếng, ngã xuống cửa sơn động, vừa vặn Ách Ba bởi vì nghe được tiếng thét dài, trong lòng không biết vì sao cảm thấy được quen thuộc, có chút vui mừng lại có chút sợ hãi, lại lấp ló ở cửa sơn động, lại liếc mắt một cái
thấy Hằng Nga đột nhiên trên trán phun ra một đóa hoa máu, ánh mắt trừng thật to rồi ngã xuống, làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn gọi
lại kêu không ra, co rụt lại đầu lại trốn trở về trong sơn động.
Bởi vậy, Ách Ba không có nhìn đến, sau khi Hằng Nga ngã xuống, trước sơn động liền nhiều hơn một bóng người.
Không phải người khác, đúng là Cốc Thiếu Hoa.
“Người nào lớn mật như thế, dám phá hồn âm, giết đệ tử ta?”
Bóng đỏ chợt lóe, Tây Vương Mẫu rốt cục từ trong kiệu đi ra, rõ ràng hẳn là
đã già bảy tám mươi tuổi, lại giống như trung niên mỹ phụ, mi mắt ẩn
tình, khóe môi mang cười, thanh âm cũng nũng nịu nghe không ra nửa điểm
tức giận.
Yến Thanh Hiệp chỉ liếc mắt một cái, liền tâm thần lay
động, sợ tới mức nhanh khép mí mắt, ổn định tâm thần. Mị công của lão
yêu bà này thật khó lường, khó trách năm đó nhiều cao thủ có năng lực
như vậy bao vây đuổi giết, đều ngăn không được bà ta.
Nhưng mà gặp
Cốc Thiếu Hoa, cũng coi như gặp khắc tinh, Cửu Chuyển Hóa Thần Công quả
thực có thể nói trời sinh chính là khắc tinh của hết thảy mị công trong
thiên hạ, cho dù bởi vì Ách Ba gặp chuyện không may, Cốc Thiếu Hoa tâm
thần đại loạn, ngũ tạng lục phủ đều bị trọng thương, gần như tẩu hỏa
nhập ma, nhưng sau khi hắn từ hôn mê tỉnh lại, đã đem nội lực tán loạn
dẫn đường quay về trong kinh mạch bình thường, một thân công lực còn đó, nửa điểm không thể bị Tây Vương Mẫu ảnh hưởng.
“Đi trước.”
Cốc Thiếu Hoa lạnh như băng khẽ quát một tiếng, che ở trước người Yến Thanh Hiệp.
Yến Thanh Hiệp sửng sốt một chút, nhìn Cốc Thiếu Hoa một thân bừa bãi, quần áo bẩn đến độ không biết bao nhiêu ngày không có đổi, trên tóc còn dính lá cây cỏ, chỉ biết vị Các chủ Trấn Long Các danh chấn thiên hạ này chỉ sợ đã liên tục mấy ngày mấy đêm không nghỉ, không biết nhiều vất vả mới tìm đến được nơi này. Xem bộ dạng lung lay sắp đổ của Cốc Thiếu Hoa,
hắn rất muốn nói để hắn cản phía sau, làm cho Cốc Thiếu Hoa mang Ách Ba
đi trước, nhưng mị công của Tây Vương Mẫu thật sự quá lợi hại, hắn tự
biết ngăn cản không được, chỉ phải cắn răng một cái, đem Ách Ba từ sơn
động kéo đi ra.
“Các chủ bảo trọng, chúng ta ở khách điếm huyện Đương Dương ngoài năm mươi dặm phía nam chờ ngươi.”
Ách Ba vừa ra động, nhìn đến Cốc Thiếu Hoa, cả người đều sửng sốt, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, hai ánh mắt mở thật to, như mê muội, tưởng đang chỉ
nằm mơ, lại cảm thấy được hết sức chân thật. Bờ môi của hắn mấp máy,
muốn nói cái gì, cố tình một chữ cũng không nói được, muốn tiến lên sờ
sờ mi của tiên nhân, mắt của tiên nhân, lại bị Yến Thanh Hiệp giữ chặt.
“Ách Ba, chúng ta đi.”
Yến Thanh Hiệp kéo Ách Ba phải đi, Ách Ba lại luyến tiếc, vừa đi vừa liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa.
Cốc Thiếu Hoa vốn đưa lưng về phía bọn họ, lúc này hình như có cảm giác, ánh mắt chuyển lại đây, thật sâu nhìn Ách Ba một cái.
Thân thể Ách Ba khẽ run lên, hình như nhìn ra trong mắt Cốc Thiếu Hoa có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hắn, rồi lại không thể không tạm thời nén ở trong lòng. Không thể cho tiên nhân thiêm phiền toái, Ách Ba
trong lúc hoảng hốt nghĩ như vậy, vì thế quay đầu, không hề nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa, thành thành thật thật theo sau bước chân của Yến Thanh
Hiệp.
Phía sau, tiếng cười mờ ảo giống nữ quỷ kia lại vang lên, mãi
cho đến đi ra rất xa rất xa, Ách Ba hình như còn có thể nghe được. Hắn
không biết tiên nhân thế nào, nhưng nếu là tiên nhân, nhất định......
Nhất định sẽ không có chuyện!
Ách Ba nhìn bầu trời, thầm tính, cách
hừng đông đã không xa, nhưng trời vẫn là thực đen thực đen, ánh sao đạm
đi, chỉ có một vòng t