
ã hiểu, "Dĩ nhiên là đón Hồng Dao của các cô rồi!"
Hồng Dao tại sao lại ở đó? Muội ấy không phải đi theo dõi..." Sở Cầm và Hồng Dao nhìn nhau, trong lòng có dự cảm khác nhau.
Na Lan Đức Duật cười khẽ : "Ra là theo dõi mới xảy ra việc! Tôi sớm
đã nói rồi, người mà các cô theo dõi không dễ đối phó như các cô tưởng."
"Võ công cô ta rất cao phải không?" Thu Yến không phục nên hỏi.
Na Lan Đức Duật lắc đầu, "Cô ấy một chút võ công cũng không biết."
Sở Cầm cũng không hiểu, "Vậy Hồng Dao làm thế nào rơi vào tay cô ta?"
"Trí tuệ có lúc còn hữu dụng hơn võ công nhiều, luận về trí tuệ, tôi
dám chắc cả hai người hợp lại cũng không bằng cô ấy." Na Lan Đức Duật
bằng giọng tự hào khi nói với họ, thấy họ có vẻ lo lắng, liền thêm một
câu, "Nhưng các cô có thể yên tâm, Hồng Dao nhất định không sao."
"Na Lan công tử, tối nay huynh có thể đi cùng với chúng tôi được
không?" Sở Cầm cuối cùng cũng là đại tỷ, biết rõ nếu có Na Lan Đức Duật
đi cùng, chắc chắn tốt hơn nhiều, chỉ sợ anh ta không đồng ý, nên nói
một cách thân tình.
Na Lan Đức Duật vốn cũng muốn đi, nên vui vẻ hứa, "Được, đến giớ tôi sẽ đón hai cô đi."
Khi trời tối, Da Hu, Er Hu và Xiao Tru Zi, Xiao Lan Zi quay về Di Uyển với dáng vẻ ũ rũ.
Xiao Mei Zi vừa thấy bọn họ, thì hỏi ngay : "Tìm được Cách Cách chưa?"
Bọn họ đều im lặng không nói, chỉ lắc lắc đầu.
"Chúng tôi chết chắc rồi." Xiao Lan Zi nói.
"Chết thì chết, đến dương gian tìm cách cách, lúc đó chúng ta vẫn ở cùng cô ấy." Xiao Zhu Zi quẹt nước mắt nói.
Er Hu mắt đỏ ngầu "Cách cách thật đáng thương, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy nữa."
Da Hu sụt sịt, "Cách cách, Da Hu vô dụng, Da Hu chẳng giúp gì được
cho người." khóc giống như là truyện bệnh vậy, thế là mấy người bọn họ
khóc bù lu bù loa.
Xiao Zhu Zi vừa khóc vừa trách móc Mei, Jie hai người , "Hai người
đúng là vô lương tâm mà, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có."
Xiao Mei Zi và Xiao Jie Zi nhìn nhau, nín cười, không nói, hai người họ có thể nín cười, nhưng Xiu Er thì không, lại bật khóc.
Xin Yi từ trong từ bước ra, mắt cũng lấp lánh nước, nói : "Khóc cái gì mà khóc, ta vẫn chưa chết mà!"
Mấy người bọn họ lập tức ngừng khóc, kêu to, Da Hu chạy lại , "Cách cách!"
Xiao Zhu Zi đột ngột chạy lại ôm lấy Xin Yi, càng khóc dữ hơn, "Cách
cách, người không chết, quá tốt rồi, thế là bọn tôi không phải chết nữa
rồi."
"Xiao Zhu Zi, té ra cậu khóc không phải vì cách cách, mà khóc vì mình cậu thôi!" Er Hu chùi nước mắt, trách móc.
"Ai nói chứ, anh thì làm sao biết tôi khóc không phải vì cách cách?"
"Được rồi, được rồi, nước mắt vẫn còn trên mặt, mà đã gấu ó nhau rồi." Xin Yi lau nước mắt cho Xiao Jie Zi.
"Oh, hai người, hai người đã biết cách cách đã trở về, cố ý đùa chúng tôi, chả trách sao không có nước mắt." Xiao Jie Zi bừng tỉnh chỉ hai
người Mei, Jie.
"Thì ra, hại chúng tôi khóc quá trời luôn."
Xiao Mei Zi nói : "Không động não thì không may mắn a, chúng tôi
không biết, Yong Vương gia giục Li công công đến chờ mấy người, nếu cách cách không trờ về, ngay cả Li công công cũng bị liên lụy."
"Không phải đã bảo các người đừng quay lại mà, sao không chịu nghe?" Xiao Jie Zi hỏi.
Xiao Zhu Zi lớn tiếng nói : "Không thể để hai người chịu oan ức, chúng ta là người một nhà mà!"
"Tôi thật cảm động, vốn tưởng rằng ở một nơi chỉ có đấu đá, nghi kỵ
lẫn nhau, không ngờ rằng cũng có tình nhỉ." Xin Yi cảm động nói.
"Lấy tình đổi tình, cách cách đối xử với chúng tôi như anh chị em
trong nhà, thì chúng tôi cũng sẽ vì cách cách mà làm bất cứ việc gì." Er Hu nói ra lời nói trong lòng của mọi người.
"Cảm ơn mọi người!" Xin Yi chịu không được nước mắt tuôn rơi, "Vì cái tình này, chúng ta không phải nên cạn ly sao?".
Xiao Zhu Zi liền hưởng ứng : "Được đó, chúng ta có thể ăn mừng một bữa rồi."
"Cậu chỉ biết có ăn." Er Hu bắt đầu xiên xỏ Xiao Zhu Zi.
Xiao Zhu Zi càu nhàu : "Mọi người từ tối hôm qua tới giờ có ăn cái gì đâu, mà kỳ lạ thật, trước sự việc ngổn ngang vậy mà vẫn không thấy
đói."
Xiao Lan Zi đột nhiên nghĩ ra điều gì, "Cách cách, người bị té có sao không?"
"Tôi không phải tiên nữ, đây lại là núi cao, cô thử té một lần tôi coi thử coi có sao không?"
"Cách cách phước lớn mạng lớn, có thần linh phù hộ." Da Hu nói.
"Thần linh hả không có đâu, có người cứu thì có." Nghĩ đến Na Lan De Yu, trên mặt Xin Yi thoáng nụ cười.
"Là ai vậy?" Xiao Zhu Zi ngạc nhiên.
"Không nói cho cậu biết."
Xiao Zhu Zi giống như cục kẹo hồ lô bám lấy Xin Yi, "Cách cách, rốt cuộc là ai vậy, đừng thừa nước đục thả câu mà."
Da Hu nói: "Đúng đó, nói cho chúng tôi biết là ai, để chúng khấu đầu lạy tạ họ."
Xin Yi bị hỏi dồn riết, đành nói cho họ biết : "Thần tượng... của mọi người."
"Na Lan De Yu!" mọi người kinh ngạc kêu lên.
Giọng của Er Hu có vẻ là lạ , "Cách cách, vậy tối hôm qua cách cách ở cùng với anh ta à?"
"Phải, tuyết rơi nhiều như thế, chúng tôi phải tìm hang núi mà tránh
chứ!" nói xong, thì thấy bọn họ nhìn nhau nét mặt kỳ quái, sau đó cùng
la lên : "Ờ há..."
Xin Yi liền hiểu ra bọn họ là ý gì rồi, giơ tay ký đầu mỗi người, "ờ
há cái