
iệc, cho người đưa em đến sân bay có được không?" Hơi thở
nóng ấm của anh phả vào vành tai cô, cơn rùng mình ập đến. Lê Khanh Thần quay người, cánh tay quàng qua cổ anh, ghé sát vào tai anh thổi: "Em
không đồng ý anh có ở lại không?" Dung Nham cúi đầu, khẽ chạm vào vết
hằn đỏ trước ngực cô: "Em có muốn thử không?" Lê Khanh Thần mỉm cười,
đẩy anh ra: "Được rồi, mau đi đi, đừng để cô ấy chờ lâu. Lái xe cẩn
thận."
"Ngoan. Về đến Hồng Kông thì gọi cho anh."
Anh nhảy xuống giường, chiếc giường khẽ rung động, trái tim cô cũng
theo đó mà rung động mạnh mẽ. Dung Nham vừa gài thắt lưng vừa tiến về
phía cô, hôn nhẹ lên đôi mắt nhắm hờ. Lê Khanh Thần mở mắt ra, anh nhìn
thẳng vào cô, cô mỉm cười, anh yên tâm quay người bước đi.
"Khanh Thần... thế này không được ổn lắm." Trần Phái Phái ngập ngừng
không dám đỡ lấy chiếc túi bột mịn màu trắng ấy. "Với tình thế bây giờ,
nếu cô muốn đoạt lại Lê Cận Thần, trừ phi để cho Diệp Mộc chủ động buông tay, nếu không cô thua là cái chắc. Cinderalla, quyết đoán lên!" Mười
ngón tay Lê Khanh Thần đỏ chót cầm chiếc túi ni lông nhỏ.
Cô cười rồi nghịch ngợm chiếc túi, từ tốn nói: "Nếu không thì điều
không được ổn lắm ấy có lẽ là cái ghế Lê phu nhân mà cô đã mơ ước lâu
nay đấy." Trần Phái Phái im lặng rất lâu: "Cô chắc chắn làm thế này
không có hại gì cho cơ thể anh ấy chứ?"
"Một chút thuốc kích thích, cùng lắm thì cũng chỉ làm cho anh ta hoạt động mạnh hơn một chút mà thôi, cô yên tâm, đó là thái tử gia của nhà
họ Lê tôi, hại anh ta, tôi không thể chạy thoát được." Trong đôi mắt
xinh đẹp của Trần Phái Phái lóe lên một tia căm hận, không do dự nữa, cô giơ tay cầm lấy cái gói nhỏ, "Nào, chúc cô được như ý." Lê Khanh Thần
cầm tới hai ly rượu, đưa cho Trần Phái Phái một ly, cụng một cái. Trần
Phái Phái không nói gì, một hơi uống cạn: "Khanh Thần, tôi nợ cô một
lần."
"Đừng nói như vậy, tôi giúp cô cũng là giúp chính mình. Cinderella,
tôi chỉ muốn công ty con ở thành phố C thôi, có Dung Nham, nơi này nhất
định là của tôi, chỉ có điều lần này có cô giúp, tôi sẽ không phải trực
tiếp đấu đá với anh cả", Lê Khanh Thần nói. Trần Phái Phái cúi đầu mỉm
cười, đặt chiếc ly xuống, quay người rời đi.
Trời đã nhá nhem, trong căn phòng chỉ bật một chiếc đèn tường mờ mờ,
Lê Khanh Thần từ từ cầm ly rượu vang, đứng trước ô cửa sổ, nhâm nhi
thưởng thức. Lê Cận Thần đã thực sự động lòng với Diệp Mộc, gia đình anh không ngờ cũng đồng ý, bác cả còn nói cái gì mà chỉ cần thích là được,
xuất thân rồi tài cán của người con gái không quan trọng, đúng là tầm
nhìn của đàn bà! Nực cười! Nhưng đây cũng chính là thời cơ ra tay tốt
nhất của cô, dùng Diệp Mộc, thứ mà Lê Cận Thần quan tâm nhất để hạ gục
anh, nghĩ đến bộ dạng thê thảm sắp tới của Lê Cận Thần, cô thấy vô cùng
thoải mái.
Quan tâm nhất... Những người giống như cô và Lê Cận Thần trừ những
thứ mà từ nhỏ tới lớn đều tranh giành ấy còn có thứ gì có thể khiến bọn
họ quan tâm đây? Lê Cận Thần quan tâm đến Diệp Mộc, còn cô thì sao, cô
đang quan tâm đến Dung Nham ư? Đúng vậy không? Nếu không, chắc sẽ chẳng
theo anh mười năm. Nếu không, trái tim cô sẽ không đập thình thịch vì
ánh mắt đặc biệt mà Dung Nham dành cho Diệp Mộc.
Ánh đèn đường bật sáng, Lê Khanh Thần không quen, quay mặt đi chỗ
khác, xoay người lại, cô nhìn khắp căn phòng lặng thinh và xa hoa, những ngón tay cầm chiếc cốc dần nắm chặt lại. Cô quay lưng lại phía ánh
sáng, chiếc bóng mờ mờ ẩn hiện phả trên khuôn mặt cô, trong một tích
tắc, ánh mắt cô bất ngờ sáng lên. Khi Lê Cận Thần và Diệp Mộc vừa mới
chia tay, Dung Nham đã từng hỏi cô, cần C&C hay là anh, lúc đó Lê
Khanh Thần thực sự tức giận, đương nhiên cô sẽ chọn C&C! Vì vị trí
phu nhân của nhị thiếu gia nhà họ Dung, chỉ có thể thuộc về cô. Ha, Kỷ
Tiểu Tứ bám dai như đỉa thế, cô chẳng cần ra tay đã có thể loại trừ thì
một con bé Diệp Mộc nhỏ bé có là gì? Đợi cô xử lý xong Lê Cận Thần, ắt
có thời gian để lo liệu cô ta! Cô là Lê Khanh Thần, không có thứ gì mà
cô bỏ công sức ra giành lấy mà lại không thuộc về cô.
3. Lê Cận Thần
Anh là con trai trưởng của đại gia hào môn, bố mẹ đều là người thừa
kế của hai đại tộc, là sản phẩm tuyệt vời nhất của những âm mưu tính
toán về quyền thế và lợi ích. Khi anh lên bảy, dưới sự chỉ bảo của bố,
đã gia nhập thị trường cổ phiếu, mười lăm tuổi đã tỏ ra đầy bản lĩnh,
kiếm được một trăm triệu đầu tiên trong đời. Anh đứng đầu danh sách mười công tử độc thân vàng toàn Hồng Kông trong mười năm liền, khiến cho tất cả danh môn thục nữ đất Hồng Kông đều phát điên. Anh gánh trên lưng cả
vương quốc giải trí C&C nhẹ tựa lông hồng. Anh là thái tử Cận Thần
của nhà họ Lê.
"Tuyệt!" Lê Cận Thần vung một gậy tuyệt đẹp, phía sau lưng vang lên
giọng nói hào sảng của người hiện đang là gia chủ của Lê gia.
"Bố lại đến muộn nửa tiếng rồi." Lê Cận Thần chẳng buồn nhìn lại, bước cùng bố tới dưới chiêc ô, ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Nói chuyện với Tương Tương một lúc nên đến muộn." Ông Lê trước nay
chẳng bao giờ giấu giếm trước mặt nguời con trai của bà cả này. "Cận
Thần, lần này hình như