
bị
đánh được .
Nếu như để anh Bạch Đạm biết , lại không xong."
"Được , cha biết."
"Còn nữa , giúp con nói với Bạch Đạm con thiếu anh ấy một bữa cơm , hai ngày nữa con nhất định sẽ mời anh ấy ăn một bữa."
"Được , cha sẽ nói cho cậu ta biết." Miệng đáp ứng , nhưng ánh mắt cha vẫn
nhìn chằm chằm vào khuôn mặc Ngôn Mặc , cẩn thận đánh giá.
"Làm sao vậy ?"
"Không được , hay là đi bệnh viện xem xét ."
"Không cân đâu , con đã bôi thuốc rồi."
"Tự mình xử lý ngộ nhỡ để lại sẹo thì làm sao , mặt của con không thể để
lại sẹo được . Con chờ một chút , ta đi thay đồ , chúng ta lập tức đi
ngay." Không đợi Ngôn Mặc đáp ứng , cha đã lao vào trong quán.
Ngôn Mặc không nói gì nhìn trời , nhẹ nhàng đưa tay lên vết thương trên mặt , bỗng cảm thấy không còn đau đớn nữa.
Từ bệnh viện về đến nhà đã là buổi chiều , mẹ đi vắng . Ngôn Mặc nhẹ nhàng thở dài , cầm lọ thuốc đặt lên trên bàn , mệt mỏi nằm chết dí trên sa
lon , nhắm mắt lại ngủ một giấc .
Nhưng cô còn chưa nằm yên điện thoại đã vang lên .
"A lô"
"Tiểu Mặc , là mình , Yên Nhiên đây , cậu làm sao vậy ? Không khỏe sao?"
"Ừ , bị thương , có chút không thoải mái , không có chuyện gì to tát đâu."
"A , tại sao có thể như vậy . Mình và Tiểu Nhã sau khi tan học tới thăm cậu được chứ?"
Ngôn Mặc lập tức phòng bị , dựng thẳng lưng lên.
"Không cần , không có chuyện gì lớn , bọn cậu đừng đến."
"Đừng có ngại ..."
"Nhà của mình khó tìm lắm , các cậu tới cũng không tiện , mà mình cũng sẽ đi học lại nhanh thôi." Ngôn Mặc lại từ chối lần nữa.
"Như vậy sao ... Được rồi , cậu nghỉ ngơi thật tốt nha , chúng mình không quấy rầy cầu nữa."
"Ừ , tạm biệt." Cúp điện thoại rồi , trái tim treo lơ lửng của Ngôn Mặc
mới hạ xuống . Nếu để cho mẹ biết mình dẫn bạn về nhà , có lẽ lại bị
đánh một trận nữa.
Lại quay về sa lon , Ngôn Mặc cuộn mình trong ghế , nhắm mắt lại . Bởi vì mệt mỏi dài ngày tích tụ lại từng chút một
khiến Ngôn Mặc nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ , nhưng mà trời không theo ý người , đúng lúc cô đang mơ mơ hồ hồ thì đột nhiên có tiếng
chuông điện thoại chói tai vang lên lần nữa phá tan sự yên tĩnh trong
phong khách .
Ngôn Mặc chán nản che lỗ tai không muốn đi nghe ,
nhưng cái điện thoại kia lại giống như vô cùng có kiên nhẫn , vang lên
hồi lâu cũng không buông tha .
Ngồi bật dậy , Ngôn Mặc nhìn chằm chằm cái điện thoại , điện thoại vẫn tiếp tục vang lên .
Ngôn Mặc ở trong lòng đếm đến ba , hít mạnh một hơi, điều chỉnh hơi thở .
Chậm rãi bắt điện thoại , đầu bên kia không nói gì , chỉ có tiếng hít
thở rất nhỏ.
"A lô , ai vậy ?"
Đàu bên kia vẫn không nói gì , chỉ là , tiếng hít thở có phần nhanh hơn .
"A lô , xin hỏi tìm ai vậy ?" Ngôn Mặc nhẫn lại hỏi một lần nữa
Tiếng đồng hồ quả lặc tích tắc vang trong phòng khách , thời gian trôi qua
mấy giây . Nhưng đối phương lại không có ý mở miệng nói chuyện , cũng
không có ý cúp điện thoại .
Trong lòng Ngôn Mặc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mãnh liệt .
Nhưng mà , có thể sao?
Ngôn Mặc lập tức bóp nát suy nghĩ không thực tế vừa rồi của mình , ai cũng có thể , chỉ mình cậu ta là không có khả năng.
"Được rồi , tôi cúp máy đây."
Nếu không chịu nói Ngôn Mặc cũng không muốn tiếp tục dây dứa với "cô" hoặc "cậu" ấy .
"Đợi một chút, là tôi , đừng cúp"
Giọng nam thấp , ở trong điện thoại có vẻ không thật , không có cảm giác sạch sẽ thuần túy hơn như trong hiện thực , cảm giác trong điện thoại giống
như rượu vang say lòng người , đê mê mà gợi cảm.
Ngôn Mặc cầm điện thoại , kề sát ống nghe bên tay , giống như đang phân biệt chủ nhân giọng nói đầu bên kia.
Thật sự là cậu ta. Ngôn Mặc khó hiểu , tại sao cậu ta lại có thể gọi cho cô ? Điểm này chẳng hợp logic chút nào ? Tuy rằng cô quả thật có xúc động
muốn cúp điện thoại, nhưng Ngôn Mặc vẫn nhịn được .
"Có chuyện gì sao?"
"À , cậu , thân thể có khỏe không?"
"Cần nghỉ ngơi ."
"Cảm mạo sao ? Hay là..."
"Không phải , không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây ."
Ngôn Mặc không kiên nhẫn cắt đứt lời Nam Cung Nguyên hỏi .
Nam Cung Nguyên trầm mặc nói : "Thật ra cũng không có gì , ừm , à , là chuyện đại hội thể thao ."
Giọng nói của cậu không tự nhiên cho lắm .
"Đại hội thể thao thì sao ?"
"Hôm nay phải báo danh , nhưng cậu vắng mặt , cho nên , ủy viên thể dục giúp cậu báo 800m , tôi muốn hỏi cậu thấy được hay không?"
Ngôn Mặc
cảm thấy có chút kỳ quái , tại sao đột nhiên lại tìm cô thi đấu ? Hơn
nữa , đây hình như không phải là công tác của bí thư chi đoàn mà . Nhưng nữ chạy 800m quả thật là không ai dám đấu trong đại hội thể thao cả ,
có rất ít nữ sinh có dũng khi báo danh tham gia hạng mục này.
Ở phương diện thể thao Ngôn Mặc không có bản lĩnh gì , chỉ có sức chịu đựng tốt.
Nhưng mà , có nên tham gia hay không đây ? Ngôn Mặc do dự .
"Nếu cậu không muốn tham gia cũng không có vấn đề gì"
"Không , tôi tham gia" Đầu bên kia điện thoại rõ ràng là sửng sốt.
"Cậu xác định?" Tiếng Nam Cung Nguyên giống như rất giật mình , hiển nhiên
là không ngờ rằng Ngôn Mặc sẽ đồng ý . Hơn nữa vừa rồi cậu