80s toys - Atari. I still have
Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323902

Bình chọn: 10.00/10/390 lượt.

ẹ lập tức đứng ra hòa giải, trách bố.

“Anh nói thật đấy! Làm gì có chuyện con gái mười mấy tuổi suốt ngày đến nhà con trai chơi? Anh lo cho nó…”

Miệng bố lập tức bị mẹ bịt ngay lại, bà đưa mắt ra hiệu cho tôi: “Mau đi đi, cứ mặc kệ bố!”

Tôi lặng lẽ ra ngoài, trong tích tắc đóng cửa lại, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Hóa ra chúng tôi đã lớn thật rồi!

Lúc chơi ở nhà Cực, mọi ngừơi đều nhận ra tâm trạng uể oải của tôi. Cực

liền trêu: “Sao vậy? Ngắm mĩ nam trường Nhất Trung nhiều quá nên lẫn rồi hả? Quay về lại chê bọn anh quê mùa đúng không?”

Tôi cố gượng cười: “Làm gì có? Người đẹp trai nhất thế giới này cũng không sánh nổi với Lỗ A Cực!”

Từ nãy đến giờ Dương không nói gì, anh chỉ nhìn ra một điểm nào đó rồi bâng thần, im lặng. Một sự im lặng đáng sợ.

Tàn cuộc, ai nấy đều uể oải, không vui, Cực cứ mắng tôi và Dương phá hoại bầu không khí rồi đuổi chúng tôi về.

Thế là tôi với Dương đành phải về nhà sớm.

Trên đường về, tôi và anh mỗi người theo đuổi một tâm trạng riêng, bước đi

chậm rãi. Trong lúc tôi đang suy nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để nói

chuyện thì cuối cùng giọng nói quen thuộc của anh từ đằng sau cất lên:

“Em học ở Nhất Trung có ổn không?”

Không biết tại sao, trong khoảng khắc đó tôi chỉ muốn bật khóc.

“Ổn, rất ổn.” Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt anh dõi theo tôi chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấu tôi. Sau đó, một lúc rất lâu, anh mới thở dài, bước lên trước, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc

và thì thầm: “Nhưng em không vui, em không vui đúng không?”

Tôi nhìn vẻ lo lắng của anh, không kìm được nữa, nước mắt cứ thế trào ra

Dương, chỉ có anh mới biết, chỉ có anh mới phát hiện ra! Em không vui, em học ở trường Nhất Trung mà không hề cảm thấy vui.

“Đừng khóc, em đừng khóc.” Anh lau nhẹ nước mắt cho tôi, nói với giọng buồn

bã: “Em như thế này làm sao anh yên tâm được? Mạnh mẽ lên nào, cô bé!”

Tôi giận dỗi đáp trả: “Ai là cô bé hả? Mấy hôm trước còn có người hỏi em có thích cậu ấy hay không nữa đó!”

Đồng tử trong mắt anh lập tức co lại, ngón tay đặt trên má tôi cứng đờ, hỏi nhỏ: “Có phải cậu ban lần trước đưa em về đó không?”

Tôi thút thít gật đầu, miệng lúng búng: “Cậu ấy nói em không chịu cho người ta cơ hội nên không biết được cái tốt của người ta!”

Nghe vậy, Dương liền sững sờ hồi lâu. Cuối cùng anh trả lời với vẻ chua

chát: “Đúng vậy, Ưu Ưu, em ít chơi với con trai quá! Em nên tiếp xúc với họ nhiều hơn, như thế mới có thể so sánh!”

Tôi vô cùng sửng sốt: Dương, ý anh là muốn em chơi với các cậu bạn khác ư?

Anh né tránh ánh mắt dò hỏi của tôi và nói nhỏ: “Về thôi, trời tối quá rồi.”

Đúng vậy, hôm ấy trời đã tối lắm rồi, và gió cũng bắt đầu thổi. Đã là giưã thu, đây là mùa chia ly buồn mang mác. Em nhìn lá phong rơi

ngoài cửa sổ, nâng cốc cà phê lên, lại một lần nữa nhớ đến anh, Dương ạ.

Hiện giờ anh sống thế nào rồi?

Cuộc thi đấu bóng rổ của học sinh phổ thông trung học toàn thành phố đã khai mạc, nghe Cực nói, Dương lại bắt đầu bận rộn. Anh ta còn làu bàu trong

điện thoại: “Không hiểu tại sao dạo này Dương tập bóng rất cật lực! Kiểu như sợ không vào được chung kết ấy, chẳng mấy khi chịu nói chuyện với

anh!”

Tôi ở bên kia điện thoại cười thầm: Cực à, nếu em nói với

anh rằng, em rất muốn anh ấy cứ tiếp tục khổ luyện như vậy thì anh sẽ

nghĩ thế nào?

Vì địa điểm diễn ra trận chung kết là trường Nhất Trung mà!

Như thế em lại có thể một lần nữa được ngắm anh ấy một cách quang minh chính đại!

Dương, liệu em có thể có nguyện vọng nhỏ nhoi có phần ích kỷ này không?

Sau buổi hôm đó, đột nhiên Thương Thang tỏ ra rất tốt, rất quan tâm đến tôi.

Lão tiên sinh nói: “Trưởng thành thật rồi.”

Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi và mỉm cười rất ngây thơ.

Nếu là các cô gái khác, chắc đã ngất ngây từ lâu! Nhưng tôi lại coi như không thấy gì, cố gắng miễn nhiễm trước nụ cười của hắn.

Hắn cũng không bực, mà cứ loanh quanh bên tôi, chọc cho tôi vui.

Một lần, tôi thật sự thấy bực vì hắn, bèn vớ lấy con dao gọt hoa quả trong

bếp chĩa vào hắn rồi hét lớn: “Tôi sẽ không bỏ anh ấy trước đâu, cậu nhớ cho kỹ!”

Hắn nghịch quả táo trên tay rồi nhìn tôi mỉm cười.

Sau đó, hắn nhìn vào mắt tôi, đáp nhỏ: “Thế thì cứ để tôi đợi cậu, có được không?”

Có nhiều lúc, những người xung quanh ta thật yếu đuối, kể cả là bề ngoài anh ta trông cứng rắn đến mức nào.

Tôi sững sờ nhìn Thương Thang, hắn cũng nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh và cương quyết.

Nhưng ngón tay hắn đã bán đứng hắn, chúng đang run rẩy, nhìn rất căng thẳng.

Bầu không khí như đông cứng lại, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Dương, nếu hồi ấy em là bạn gái anh thì chắc chắn em sẽ từ chối Thương Thang thẳng thừng mà không hề do dự.

Chỉ tiếc là em không phải!

Và thế là tôi liền quay mặt đi, đáp nhỏ:

“Được thôi.”

Không khí lại bắt đầu lưu chuyển trở lại, tôi nghe rõ tiếng Thương Thang thở phào.

Dương, câu trả lời của em lúc đó có sai hay không?

Cuối cùng, đội bóng rổ của trường Phụ Trung đã được lọt vào chung kết. Cuối

cùng tôi đã có thể được ngắm Dương trong nhà thi đấu của trường.

Hôm đó cũng là thứ Tư, tôi nói rất kiên quyết rằng s