
ẽ không đến nhà lão
tiên sinh ăn cơm mà bày tỏ thái độ thà ăn bánh mì cũng phải xem hết trận đấu.
Khi tôi nói với Thương Thang câu này, hắn im lặng một lát rồi hỏi nhỏ: “Có phải vì anh ta không?”
Tôi liền gật đầu.
Thật nực cười biết bao, Dương nhỉ! Em có thể nói trước mặt người khác về anh mà không hề giấu giếm, trong khi đứng trước mặt anh, em lại không bao
giờ có thể mở miệng.
Thương Thang trầm tư một lúc rồi đột nhiên bật cười, nói: “Thế thì tôi cũng không ăn cơm nữa mà đi xem bóng với cậu!”
Làm thế sao được? Tôi đang định từ chối thì hắn đã kéo tôi vội vã đi về phía nhà thi đấu.
Nhà thi đấu khá ồn ào, đội cổ vũ hai bên đều tung đủ chiêu trò, ra sức áp đảo đối phương.
Tôi nhìn đội cổ động viên toàn mỹ nữ đang nhảy rất hưng phấn của trường Phụ Trung thầm nghĩ: Nếu tôi vẫn đang theo học ở trường Phụ Trung thì liệu
tôi có là một thành viên trong số họ không?
Đột nhiên, một cô bạn trong đội cổ vũ quay sang gọi tôi: “Trác Ưu!”
Tôi định thần nhìn lại, hóa ra là Tô Tịnh!
Cô ấy gấp gáp chạy đến, mặt đỏ bừng, cười rất rạng rỡ.
“Tớ đoán ngay là cậu sẽ ra xem thi đấu!” Rồi cô ấy thụi nhẹ tôi một cái,
còn vờ vô tình liếc Thương Thang đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi
chăm chú nhìn cô ấy: khuôn mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ, thân hình
mảnh dẻ với chiếc váy ngắn màu đỏ rực rỡ. Không hổ là mỹ nữ! Thế là tôi
cũng cười theo: “Chứ sao nữa, ai bảo tớ là học sinh cũ của trường Phụ
Trung chứ?”
Lúc này Thương Thang liền bực bội nói với tôi: ”Các cậu nói chuyện đi nhé, tôi ra ngoài một lát.” Nói rồi liền bỏ đi.
Tô Tịnh nhìn theo bóng hắn, trề môi hỏi: “Bạn trai cậu à? Cành cao nhỉ!”
Tôi vội phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó! Bạn bè bình thường thôi! Bình thường hắn ta đều như vậy, mặc kệ hắn đi!”
Cô ấy cười vẻ như đang nghĩ gì đó rồi không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Ấy cậu có biết hôm nay Dương là cầu thủ chủ lực không?” Đột nhiên cô ấy
sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu phàn nàn với tôi: “Thời gian trước anh ấy tập luyện rất vất vả, tớ nhìn mà cũng thấy thương, huấn luyện viên
chẳng khác gì ác quỷ!”
“Vậy hả?” Tôi nhìn cô ấy, lặng lẽ cười.
“Đúng vậy! Anh ấy còn nói với tớ rằng, lần này nhất định phải dành chức vô
địch!” Rồi cô ấy nghiêng đầu, mắt mơ màng cười cười: “Haizz, đồng chí
này hiếu thắng quá! Tớ khuyên thế nào cũng không được.”
“Vậy hả?” Tôi khẽ gật đầu hùa theo cô ấy.
Tô Tịnh lại tiếp tục phàn nàn mấy chuyện tào lao khác, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lắng nghe rất chăm chú.
Có lẽ do tôi quá trầm lặng nên Tô Tịnh cũng mất hứng, một lúc sau thì cô ấy quay trở về đội cổ vũ.
Sau đó chỉ còn lại mình tôi ngồi thẫn thờ trên khán đài.
“Nghĩ gì vậy?” Giọng Thương Thang vọng lại, kéo tôi trở về với thực tại.
Tôi lần theo hướng phát ra tiếng nói, hắn đang cầm một túi KFC lớn, chậm rãi bước về phía tôi.
“Mua cái này làm gì?” Tôi liền trêu: “Công tử chơi piano lại bê đồ ăn nhanh, nhìn khôi hài thật đấy!”
“Thì mua cho cậu mà!” Hắn hậm hực lườm tôi một cái, mặt hơi đỏ lên, “Chẳng lẽ lại để cậu ngồi đây gặm bánh mì thật à?”
Tôi cười cười, vội lảng sang chuyện khác: “Haizz, cô bạn vừa rồi thế nào? Có xinh không?”
“Cô bạn nào?” Hắn hỏi lại.
“Cô bạn vừa nãy nói chuyện với tôi ấy! Người ta là hoa khôi của lớp tôi ngày xưa đấy!”
“Vậy hả? Không để ý lắm!” Thương Thang uể oải trả lời rồi nhét ngay túi đồ
ăn vào tay tôi một cách thô lỗ: “Mau ăn đi! Nguội rồi không ngon đâu!”
Tôi trân trân nhìn hắn hồi lâu. Hắn có vẻ ngại ngùng, liền vờ nổi xung: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa gặp mỹ nam bao giờ hả?”
Tôi vội cúi đầu gặm bánh Hamburger, trong lòng cứ thấy là lạ.
“Hê, vừa nãy cậu ngồi một mình xảy ra chuyện gì à? Hình như cậu có vẻ không vui?” Hắn đột nhiên thò đầu sang hỏi.
“Không, chẳng xảy ra chuyện gì cả.”
Tôi nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Cuối cùng trận đấu đã được mở màn, hai đội mạnh giao tranh quyết liệt. Ánh
mắt tôi không hề rời khỏi Dương, theo dõi từng bước các động tác truyền
bóng, luồn lách, ném bóng… Có thể nhận thấy, anh đã cố gắng hết sức,
nhưng đối phương cũng không phải vừa, phối hợp với nhau rất đẹp mắt.
Điểm của hai đội đuổi nhau rất sát, cho đến cửa ải cuối cùng, tôi thực sự
không thể ngồi yên được nữa, bèn hét lớn: “Lục Tây Dương, cố lên…”
Trong nhà thi đấu ồn ào, náo nhiệt, tôi không dám kỳ vọng rằng anh có thể nghe thấy tiếng hô yếu ớt của tôi.
Tuy nhiên, tựa như kỳ tích xuất hiện, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, sau đó ngửa mặt lên khẽ mỉm cười.
Có lẽ trong mắt người khác, đây chỉ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú
đang mỉm cười đáp lễ cô gái theo đuổi mình mà thôi. Tuy nhiên, hàm ý sâu xa của nụ cười này chỉ có tôi và anh mới biết.
Anh đã dùng ánh mắt để mách bảo tôi rằng: Yên tâm, chắc chắn anh sẽ thắng!
Dương mãi mãi không bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Đúng là với số điểm dẫn trước không nhiều, anh đã đưa đội bóng trường Phụ Trung chiến thắng
trong trận đấu đầy khó khăn này. Giữa tiếng reo hò vang dội, các cầu thủ trường Phụ Trung đã tung anh lên cao. Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi anh, mắt bỗng nhòa lệ.
Dương, em tự hào vì an