
ột người như thế, làm sao tôi có thể quên được?
“Tôi xin lỗi, tôi vẫn chưa quên được anh ấy.” Tôi nhẹ nhàng nói với hắn.
“Nhưng nếu một ngày nào đó tôi thoát ra được nỗi ám ảnh này thì người
đầu tiên tôi bước tới chắc chắn sẽ là cậu.”
Nét mặt Thương Thang lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn mỉm cười: “OK! Nếu lúc đó
tôi vẫn chưa thích được ai thì bọn mình đến với nhau nhé!”
Gió đêm xào xạc, hương hoa ngọt ngào thoang thoảng đâu đây.
Hai chúng tôi lặng lẽ đứng dưới lùm cây, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bật cười.
Mọi chuyện của quá khứ sớm muộn gì cũng sẽ phôi pha.
Điều quan trọng là hiểu được con đường mình sắp phải đi.
Mặc dù còn trẻ, nhưng cũng sẽ đến ngày hiểu đời hơn.
Hy vọng đến lúc đó, nhớ lại chuyện xưa, hai chúng ta vẫn có thể được như
ngày hôm nay, mỉm cười bình thản đối mặt với chính mình.
Thương Thang đã đến thành phố S xa xôi.
Cực ở lại, tiếp tục vật lộn với năm mười hai chẳng khác gì địa ngục.
Tôi cũng đã bước vào cuộc cạnh tranh tàn khốc này. Có người nói, học lớp
mười hai chẳng khác gì bị bóc mất một lớp da. Tôi e rằng mình sắp bị
tróc hết cả lớp thịt, thực sự là bầu không khí học hành ở trường Nhất
Trung khiến người ta cảm thấy vô cùng ức chế.
Tháng nào tôi cũng phải khóc một lần để xả stress. Và sau mỗi lần thi thử, mặc dù chỉ bị
tụt hạng mấy bậc, tôi đều thấp thỏm bất an, suy trước tính sau hồi lâu.
Hồi ấy tôi đã sắm cho mình ba cuốn sách để vẽ, mỗi khi bực bội, buồn chán lại tô tô vẽ vẽ lên đó để đầu óc thoải mái hơn.
Nhiều lúc, tôi cũng muốn vẽ Dương, nhưng không thể nào nắm bắt được thần thái của anh. Càng muốn hồi tưởng lại khuôn mặt anh thì càng mơ hồ.
Dương à! Xa nhau quá lâu, khoảng cách quá lớn, lại không hề liên lạc, em thực sự sợ anh đã quên mất em rồi.
Một ngày trước khi thi đại học, Cực chạy đến tìm tôi, cười tủm tỉm nói:
“Tây Dương gửi thư cho em đấy!”
Thế là tôi liền đón lấy lá thư, mở ra và bắt đầu đọc.
Nội dung thư rất bình thường, chỉ là quan tâm đến việc học hành của tôi và báo cáo tình hình của anh thời gian gần đây.
Nhưng phần tái bút, tôi thấy có viết:
“Anh biết em là cô bé hiếu thắng, nhưng trước kỳ thi đại học, em nên để đầu
óc thoải mái hơn. Em hãy mãi mãi nhớ rằng, phía sau lưng em, ít nhất có
anh âm thầm ủng hộ.”
Tôi mỉm cười, gấp lá thư lại, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh.
Dương, câu nói này của anh thật không uổng cho tình bạn mười mấy năm của chúng ta.
Thế là đã đủ lắm rồi! Tôi bước vào điểm thi ở trường Nhất Trung với tâm trạng rất thoải mái.
Khi thi xong môn cuối cùng, bước ra khỏi cổng trường, tôi ngoái đầu lại nhìn ngôi trường mình đã học trong ba năm hồi lâu.
“Sao? Lưu luyến lắm hả con?” Bố đã đứng đợi tôi từ lâu, cười hỏi.
Tôi gật đầu.
Có lẽ, tôi không có ký ức gì đẹp ở nơi này, nhưng nó vẫn đã dạy cho tôi
rất nhiều điều bổ ích. Tuổi hoa niên của tôi đã trôi qua ở đây, tôi đã
được tôi luyện và lột xác.
Tuy nhiên, dù đau đớn thế nào, những
khoảnh khắc đó sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Sau khi thi xong,
việc đầu tiên tôi làm là tha một loạt truyện tranh, đĩa DVD trước đây
chưa được xem về nhà. Tôi còn tuyên bố với mẹ rằng sẽ chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm không ngủ, cảnh báo mọi người không được quấy rầy tôi,
kết quả lại thật mất mặt, tôi xem đến hai giờ đêm là không thể chịu được nữa, nằm co ro trên ghế sofa ngủ mất.
Trong lúc mơ màng, tôi
loáng thoáng nghe thấy mẹ nói, giọng rất xót xa: “Con bé này lúc nào
cũng cố gắng quá sức, chắc là mệt quá rồi đây!”
Thương Thang đã
từ thành phố S về rất sớm, ngày nào cũng bắt tôi đi lang thang với hắn.
Gã đó ngày càng điển trai hơn, đi với hắn trên đường cũng thấy khá tự
hào.
Tôi có một tật lạ là không thích đi ngó nghiêng các cửa
hàng quần áo với con trai, một là không tự tin về vóc dáng của mình, hai là cảm thấy con mắt thẩm mỹ của tụi con trai rất tệ. Chính vì vậy ngày
nào tôi và Thương Thang cũng loanh quanh trong các siêu thị bán đồ ăn và tiệm ăn, khiến hắn luôn miệng làu bàu: “Cậu một ngày không ăn không
chịu được à?”
“Không được!” Tôi cười cười rồi nhìn hắn bằng ánh
mắt đầy ngưỡng mộ, sáng rực: “Đại hiệp thật lợi hại! Mấy ngày đại hiệp
chưa ăn rồi?”
Hắn bực lắm nhưng không thể nổi đóa, đành phải vừa hậm hực giậm chân, vừa rủa thầm tại sao mình lại bị con mèo ham ăn này ám.
Hôm nay lại đi lang thang với hắn, tôi nhìn thấy một siêu thị lớn liền kéo hắn vào đó cho bằng được.
“Chậc chậc, loại hoa quả này lạ nhỉ? Đẹp thế!”
“Vịt quay ở đây thơm thật! Haizz, nhìn mà thèm nhỏ dãi!”
Loanh quanh một hồi, chỉ nghe thấy tôi nổ tùm lum, Thương Thang giận đến tím mặt: “Cậu là do con quỷ đói nào đầu thai à?”
Tôi ngoái đầu lại, định phản bác thì thấy bên cạnh có hai cụ già ăn mặt rất chỉnh tề đang nhìn chúng tôi cười hiền lành. Cụ bà còn than thở với cụ
ông rằng: “Ông xem, thanh niên bây giờ tình cảm quá nhỉ!”
“Đúng vậy, trông còn hơi nhỏ nhưng rất đẹp đôi!” Cụ ông mỉm cười gật đầu với chúng tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ chúc phúc.
Tôi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cười đáp lễ cho qua chuyện rồi vội kéo Thương Thang ra khỏi siêu thị.
Đi một quãng x