
i tôi: “Bình thường cậu ấy đã như vậy, em đừng trách nhé!”
Tôi nghe lời an ủi quen quen này mà tự nhiên muốn bật cười.
Trước đây cũng có người bênh Thương Thang như thế này, chỉ có điều người nói câu này là tôi, còn người đứng nghe là Tô Tịnh.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
“Không sao đâu chị, em không để ý gì đâu.” Tôi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn trên môi, khẽ lắc đầu, giọng vô cùng ngây thơ.
Giờ tập sau đó diễn ra rất không thuận lợi. Bản tính thiếu gia của Thương Thang phát tác, mấy lần hét lớn với chúng tôi.
“Mấy người đầu óc làm sao vậy?! Đoạn này sao có thể phối với bản nhạc này được?”
“Trình độ mấy người quá tồi! Tôi làm sao có thể phối hợp với mấy người được?”
“Cậu ngớ ngẩn à? Không biết lúc dạo đầu phải hỏi tôi để tôi điều chỉnh sao?”
Lâm Giác không biết làm thế nào, đành phải đứng bên cạnh hết lời an ủi,
nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi nhìn mà thầm cười khẩy,
lẩm bẩm: “Ra oai cóc ghẻ gì chứ?”
Không ngờ câu này tôi nói rất nhỏ mà cũng bị hắn nghe thấy.
“Cậu nói gì vậy?” Hắn nhìn tôi chắm chằm, mặt mày sấn sổ, như đang nghiến răng ken két.
“Không… tôi có nói gì đâu…” Đùa gì vậy? Giờ phút này phải bảo toàn tính mạng,
tôi quyết định dù có đánh chết cũng không thừa nhận mình vừa nói gì.
“Hừ! Cậu uy phong, cậu giỏi giang, thôi cậu tìm người khác đánh đàn cho đi.” Hắn nhìn tôi chăm chú, miệng cười khẩy.
Sau đó hắn hằm hằm bỏ đi, trước khi đi còn không quên đá cửa “huỳnh” một tiếng.
“Toi rồi!” Nhìn theo bóng hắn, tôi lập tức linh cảm thấy điều chẳng lành sắp giáng xuống đầu.
“Trác Ưu, nhìn việc tốt mà em gây ra kìa!”
Tiếng trách móc của Lâm Giác vọng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân chị ta chạy đuổi theo Thương Thang.
Haizz, đúng là có người nổi cơn điên rồi.
“Em xin lỗi…” Tôi nhìn mọi người xung quanh, lí nhí nói.
Một điều bất ngờ là mọi người đều không trách tôi mà chỉ cười bất lực. Âu
Dã Hân bước đến vỗ vai tôi rồi thở dài một tiếng: “Gã này hôm nay quá
đáng quá!”
Một lúc sau, Lâm Giác quay lại. Chị ta mang theo lời
nhắn của Thương Thang: Muốn cậu ta chơi đàn tiếp cũng được, nhưng Trác
Ưu phải xin lỗi cậu ta trước mặt mọi người.
Âu Dã Hân nhìn tôi bằng ánh mắt khó xử, tôi bình thản mỉm cười: “Vâng, không vấn đề gì đâu ạ.”
Và thế là trước mặt mọi người, tôi cúi rạp đầu rất cung kính với Thương Thang và nói lớn: “Em xin lỗi sư huynh!”
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm ngay phải ánh mắt sửng sốt, không dám tin của Thương Thang.
Hơ hơ, nếu tôi vẫn còn là cô bé hiếu thắng ngày trước, giờ phút này có lẽ
tôi đã bưng mặt và chạy đi rồi. Chỉ tiếc rằng Trác Ưu bây giờ đã tu
luyện thành kẻ mình đồng da sắt, và rèn được cả bản lĩnh “đội mũ phớt”
trước mọi vấn đề.
Tôi duyên dáng mỉm cười và nói nhỏ với đám đông còn đang sững sờ: “Ấy, mọi người còn không bắt đầu đi ạ?”
Lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói rất hay:
Tôi đứng dưới gốc lan tím, ngắm hoa nở rộ, rực rỡ vô cùng.
Gió thổi tới, cánh hoa lan tím bay lả tả và rơi xuống đất. Trên đường về nhà, tôi bất ngờ gặp lại Kỳ Duy. Cậu ta đã cao hơn trước
rất nhiều, biến thành một chàng mỹ nam nhẹ nhàng, nho nhã.
“Chậc chậc, đúng là mỗi năm một khác, đến năm mười tám như được lột xác!” Tôi đi vòng quanh cậu ta: “Chắc lừa được không ít cô em ngây thơ rồi nhỉ?”
Kỳ Duy trợn mắt nhìn tôi: “Làm gì có em nào thích tớ đâu?”
“Chẳng lẽ các ông vịt đực thích sao? Oh my God!” Tôi há hốc mồm tạo thành hình chữ “O” tuyệt mỹ.
“Đồ thần kinh!” Cậu ta bật cười: “Cậu thế nào? Đám bạn lông bông của cậu,
kẻ thì chuyển trường, người thì đi du học, hiện tại thế nào rồi?”
Tôi sững lại, cười gượng đáp: “Thì vẫn thế thôi.”
Kỳ Duy im lặng một lát rồi chuyển sang chủ đề khác: “Sau này cậu định thi trường ở đâu?”
“Thành phố S thôi! Mẹ tớ từng làm việc ở đó, bà nói ở đó khá có tương lai.” Tôi đáp khẽ.
“Haizz, có lẽ tớ cũng đăng ký thi trường ở đó! Câu quên là trước đây mẹ tớ và
mẹ cậu làm cùng nhau à? Mẹ tớ cũng thích thành phố đó lắm!” Cậu ta mỉm
cười, nói.
“Tốt quá!” Tôi nhìn cậu ta, cười rất thoải mái: “Đến lúc đó đi học, nghỉ hè đều có phu khuân vác rồi!”
“Cậu đúng là đồ ích kỷ!” Cậu ta trợn mắt lườm tôi.
Tôi cười lớn, lần này đúng là nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
“Này, nghe nói bác cậu mất rồi hả?” Cậu ta thò đầu sang, rụt rè hỏi.
“Ừ.” Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, giọng buồn buồn. “Bố mẹ tớ về lo đám tang cho bác rồi.”
“Thế cuối tuần cậu ở đâu? Ở nhà một mình à?” Kỳ Duy quan tâm hỏi.
Tôi gật đầu, bà nội không quý tôi, tội gì phải ở nhà bà?
“Vậy hả…” Kỳ Duy cau mày, nghĩ một lát rồi đột nhiên nói: “Đến nhà tớ ở đi!
Đằng nào thì bố mẹ tớ đều ở nhà, lâu lắm rồi họ cũng không gặp cậu,
thường xuyên hỏi thăm cậu đấy!”
“Làm thế sao được!” Tôi vội vàng xua tay: “Tớ ngại làm phiền mọi người lắm!”
“Có gì mà không được?” Cậu ta bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm: “Quan hệ giữa
nhà cậu và nhà tớ từ xưa đến nay thế nào mà cậu còn làm khách thế?”
Tôi nhìn ánh mắt khẩn thiết, nhiệt tình của Kỳ Duy, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
“OK!” Tôi cười cười đáp: “Đúng vậy, nhà bọn mình thân thiết lắm