
, liền mời chúng tôi lên sân
thượng đốt pháo hoa. Hôm đó anh ta và Dương mua rất nhiều pháo nổ và
pháo hoa về, chỉ có tôi vẫn không thay đổi bản chất nhát gan, chỉ dám
mua một nắm pháo sáng. Trên đường về, Cực luôn miệng nói rằng tôi làm
bọn họ mất mặt.
Ba đứa chúng tôi vui vẻ leo lên sân thượng và
bắt đầu chơi pháo. Cực liên tục cầm pháo đến dọa tôi, tôi sợ quá trốn
biệt sau lưng Dương, không dám thò đầu ra. Dương chỉ nhìn chúng tôi
cười, nét mặt rất cưng nựng. Đùa nghịch một lát, chúng tôi lại chơi pháo sáng. Ba đứa châm lửa, pháo sáng rực rỡ, nổi bật trong màn đêm. Tôi còn cầm que hào hứng khua giữa không trung, vừa nhảy vừa nói: “Hai người
xem này! Thư pháp, thư pháp!”
Hai anh chàng đó chỉ mỉm cười nhìn tôi đùa nghịch, tỏ vẻ bó tay. Bọn họ im lặng một lát, đột nhiên Cực
lạnh lùng lên tiếng, tựa như một nhát búa mạnh, vô tình phá vỡ màn đêm
tĩnh mịch: “Cậu định như thế nào với Vân?”
Cực nhìn Dương chăm
chú, Dương lại lặng lẽ không đáp, chỉ cúi đầu nghịch hai que pháo sáng
trên tay. Cực tức quá, hỏi dồn: “Tiếp tục hay chia tay? Cậu nói đi chứ!”
Dưới ánh sáng của pháo, nét mặt Cực rất nặng nề, tự nhiên bầu không khí cũng trở nên kỳ quặc.
Tôi tần ngần nhìn hai người trước mặt, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật xa lạ biết bao.
“Ừ, tôi sẽ chia tay với Vân.”
Cuối cùng, Dương buông que pháo sáng xuống, bình thản đứng dậy “Cậu nói gì cơ?” Cực đứng phắt dậy, nét mặt lộ rõ vẻ không tin.
“Tôi nói là sẽ chia tay với Vân.” Dương nhìn Cực với vẻ mặt bình thản, đáy mắt không hề gợn sóng.
“Em cũng nghe thấy rồi đúng không?” Cực lại quay sang tôi hỏi nhỏ. Lúc đó
tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ gật đầu như một cái máy.
Bàn
tay Cực buông thõng, hết nắm chặt rồi lại buông ra, mặt căng lên rồi tái đi. Dương vẫn bình thản nhìn Cực, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn khá nhiều. Tôi
đứng bên mà thấp thỏm không yên, chỉ sợ hai người đánh nhau, cuối cùng
rụt rè nói một câu: “Cực, em đi đốt pháo đây.”
Câu nói không đầu không cuối của tôi khiến Dương bật cười: “Bình thường em sợ pháo nhất mà!”
Dường như Cực cũng thở phào một tiếng, quay sang mắng tôi: “Thỏ đế như em thì đú gì chứ!”
Bầu không khí đã dịu đi khá nhiều, tôi thè lưỡi và cũng thấy yên tâm hơn.
Cực vẫn có vẻ giận dỗi, tiu nghỉu nói với Dương: “Cậu đi mà nói với Vân! Tôi không biết.”
Dương mỉm cười không nói gì.
Thấy hai
người đã làm hòa, tôi đang mừng thầm thì “đoàng”, một tiếng nổ lớn vang
lên, mặt tôi trắng bệch, miệng hét lớn, sau đó mới hoàn hồn phát hiện
hóa ra là trò đùa ác của Cực.
“Sao, không phải đại tiểu thư Trác Ưu đòi đốt pháo đó sao?” Anh ta đang cầm một hộp pháo, cười ranh mãnh với tôi.
Tôi tức đến nỗi nước mắt chực trào ra, miệng quát: “Đểu quá!”
Dương đang cười vui vẻ vì thích thú, thấy tôi khóc, liền vội vàng an ủi: “Kệ hắn!”
Tôi cũng không đếm xỉa gì đến Cực, chỉ phồng má quệt nước mắt. Bỗng một cây pháo hoa ảo thuật được đưa đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, phía
trước là khuôn mặt Dương với nụ cười tươi rói.
“Cùng đốt nhé?” Anh hỏi nhỏ.
Tôi không chống đỡ nổi khuôn mặt điển trai đó, liền lặng lẽ đón lấy cây
pháo hoa. Dưới ánh sáng rực rỡ, cảnh vật xung quanh dường như cũng mờ ảo hơn.
“Ưu Ưu, em nghĩ thế nào về việc anh và Vân chia tay nhau?” Đột nhiên Dương quay sang hỏi tôi.
Tôi nhìn pháo hoa rực trời, tựa như đang nằm mơ, nói nhỏ: “Em không muốn nói về chuyện tình yêu.”
Niềm vui bao giờ cũng ngắn ngủi, chẳng mấy chốc mà đã bước sang học kỳ mới, Vân cũng từ quê trở về nhà.
Cô được cho rất nhiều quà, liền gọi tôi đến nhà chơi, tiện thể khoe đồ mới với tôi: “Cậu coi này, đây là chuột Mickey loại xịn! Đây là áo bò Fun!
Đây là…”
Thấy Vân vui như vậy, tôi nghĩ chắc cô ấy đã trở lại bình thường, bèn rụt rè hỏi: “Hiện tại cậu với Lục Tây Dương thế nào rồi?”
Nụ cười của Vân lập tức tắt ngấm. Cô như quả bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống giường.
“Còn thế nào nữa? Suốt cả đợt nghỉ anh ấy chẳng liên lạc với tớ gì cả!”
Vân nhếch mép rồi bắt đầu thần người. Tôi cũng thấy thương, liền khuyên:
“Cậu nên nghĩ thoáng đi, tính cách không hợp nhau, cứ kéo dài thế này
cũng không ổn. Nói chuyện với anh ấy đi, cứ để tự nhiên thôi!”
Vân ngoái đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi, hỏi: “Có phải cậu biết chuyện gì rồi không?”
Tôi sững người, vì từ trước đến nay tôi không biết nói dối, đành giữ im lặng.
“Cậu nói đi, tớ có thể chịu được.” Vân nhìn chú chuột Mickey trong tay, nói nhỏ.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Anh ấy nói muốn chia tay với cậu.”
Tôi lặng lẽ chờ đợi bão táp ập tới, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả giấy ăn.
Nhưng Vân chỉ “ừ” khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa. Tôi tưởng cô ấy
sốc quá không nói được gì, liền vội bổ sung: “Đợt trước tớ nghe nói như
vậy, có khi hiện giờ lại thay đổi ý định rồi cũng nên!”
Vân nghĩ một lát, nhìn chăm chú vào mắt tôi, lặng lẽ hỏi: “Anh ấy đích thân nói với cậu à?”
Tôi gật đầu rồi lại nói tiếp: “Cậu nên hỏi Cực nữa, có lẽ anh ấy biết rõ hơn…”
“Không cần đâu!” Đột nhiên Vân ngắt lời tôi, hậm hực nói: “Anh ấy đã nói ra
rồi thì sẽ không thay đổi đâu.” Rồi Vân nh