
Viên Hỷ luôn nghĩ rằng, nếu có người phải dính líu tới
cuộc sống của mình, thì người đó chắc phải là Trương Hằng chứ không phải là Bộ
Hoài Vũ, vì cứ theo những tình tiết hay xảy ra trong tiểu thuyết tình cảm,
Trương Hằng mới là người có sự trùng phùng đầy ắp kịch tính với cô.
Thành phố này dường như chẳng có mùa thu, áo tay dài
chưa mặc được mấy ngày đã lại thấy lành lạnh, cơ hồ chỉ trong một đêm, phong
cảnh ngoài phố đã chuyển từ cuối hạ sang thẳng đầu đông, bước chân những người
bộ hành vội vã hơn, khép chặt tà áo khoác, vội vàng lướt nhanh trên đường, mang
theo từng đợt gió, lạnh đến thấu xương.
Cô bị Bì Hối cương quyết kéo ra ngoài dạo phố, không
ngờ chưa rảo được nửa vòng Parkson, Bì Hối đã bị bạn trai điện thoại đến bắt đi
mất, thả Viên Hỷ bay một mình, cô chẳng có gì để mua nên chỉ dạo chơi, từ quầy
mỹ phẩm đến trang sức trân châu, từ quần áo nữ đến nam, đi mãi đi mãi rồi bỗng
gặp Trương Hằng.
Lúc ấy Trương Hằng đang đút tay vào túi quần, nghiêng
người đứng trước một quầy hàng trang phục nam đợi Bộ Hoài Vũ trong phòng thay
đồ, có lẽ đứng khá gần với những con ma-nơ-canh nên khi cảm thấy có một hơi thở
phảng phất quanh mình, anh liền cúi đầu xuống nhìn, thì thấy một cô gái cột tóc
đuôi ngựa đang thấp đầu vạch quần áo trên người mình ra xem, anh cười, rồi cố ý
hỏi bằng giọng nghiêm túc, “Thưa cô, cô đang tìm gì thế?”.
Viên Hỷ lúc đó giật mình lùi lại một bước dài, kinh
ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra mình cứ quen tay lật giở đồ đạc, rồi lại
còn xem một người sống đàng hoàng là ma-nơ-canh, thảo nào lúc nãy đầu ngón tay
chạm vào phần áo trên của người mẫu lại thấy âm ấm, cô còn băn khoăn không biết
có phải nhãn hiệu cao cấp quá không, mà đến cả ma-nơ-canh cũng y như thật, ai
ngờ mình lại sờ soạng thân thể của người ta!
Nhìn thấy gương mặt cố ý cau lại của Trương Hằng, Viên
Hỷ trong một lúc thấy xấu hổ kinh khủng, mặt đỏ bừng bừng, cũng không biết phải
giải thích thế nào, ấp úng một lúc lâu mới lúng búng một câu “xin lỗi”nhỏ xíu,
cũng không đợi Trương Hằng nói gì đã cúi gằm đầu xuống ngực rồi quay người lủi
đi, kết quả là chưa đi được mấy bước đã cộp đầu vào vách cửa kính dày ở kế bên.
“Binh” một tiếng, cô lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng
vững nổi, ôm lấy đầu, có phần choáng váng, mọi ánh mắt xung quanh đều bị thu
hút bởi tiếng động cực to ấy, cô nhìn thấy trước tiên là sự kinh ngạc trên
gương mặt cô gái bán hàng ở phía bên kia cửa kính, sau đó lại liếc thấy nét
cười không kềm nổi trên mặt Trương Hằng, chỉ cảm thấy càng ngượng ngùng hơn,
vội vã muốn bỏ đi ngay, nhưng vốn vừa nãy bị đụng chóng mặt quá, lại thêm cuống
lên, nên trong khoảnh khắc không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc nữa,
quay mòng mòng tại chỗ một lúc mới tìm ra đúng hướng, không đếm xỉa gì đến
những ánh mắt kỳ dị chung quanh, tiếp tục cúi gằm đầu đi tiếp.
Lúc Bộ Hoài Vũ bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa mục
kích được cảnh hay ho này.
Trương Hằng gọi với theo bóng dáng cuống cuồng của
Viên Hỷ: “Coi chừng cửa kính!”
Viên Hỷ phanh két lại, ngẩng lên, phía trước làm gì có
cửa kính nào đâu, sau lưng lại vẳng đến tiếng cười thỏa thuê của Trương Hằng,
lúc đó mới biết là anh đang chọc cô, có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại nhịn
được rồi vội vã bỏ đi.
Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng trêu ghẹo con gái nhà
người ta, thờ ơ liếc qua dáng Viên Hỷ một cái rồi hỏi Trương Hằng: “Chiếc này
thế nào?”
Trương Hằng thu ánh mắt đang dõi theo bóng Viên Hỷ
lại, cười hí hửng quan sát Bộ Hoài Vũ một lúc rồi đáp, “Ừ, đẹp lắm! Dáng người
rất đẹp, rất giống các quý ông.”
Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng cười nhăn nhở, chau mày,
“Hỏi cậu quần áo thế nào mà!”
Trương Hằng cười hì hì, “Đẹp lắm, rất hợp với dáng cậu!”
Bộ Hoài Vũ không nói gì nữa, gật gật đầu với cô nhân
viên bán hàng, cô nàng vội vã viết phiếu đầy đủ rồi cung cung kính kính đưa lại
cho anh.
Trương Hằng theo sau anh lí nhí than thở, “Mình đúng
là bệnh thật, khi không lại theo một người đàn ông, lại là một người đàn ông kỳ
cục đi mua quần áo nữa chứ.”
Bộ Hoài Vũ không thèm đếm xỉa.
Trương Hằng tiếp tục lảm nhảm, “Thật là, có bao giờ
thấy đàn ông nào tự đi mua quần áo không? Thế còn cần phụ nữ làm gì? Quần áo
của đàn ông phải là phụ nữ tặng, chứ không phải tự anh mua…”
Bộ Hoài Vũ quay lại lạnh lùng nhìn anh một cái, “Tự
tôi có tiền, tại sao phải cần phụ nữ mua cho?”
Trương Hằng thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Vũ,
biết ý câm miệng lại.
Cũng thật trùng hợp, Viên Hỷ rảo quanh nửa vòng, cuối
cùng lại chạm mặt với Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ.
Viên Hỷ nhìn thấy một chiếc áo cho nam giới kiểu dáng rất được thì chợt nghĩ
đến anh mình, cảm thấy chiếc áo này mặc lên người anh chắc chắn sẽ rất đẹp, lại
nhớ ra hình như anh chưa bao giờ được mặc một bộ quần áo nào cho ra hồn, tuy
nhìn giá tiền trên nhãn mác có phần hoa mắt, cô vẫn nghiến răng, tự động viên
mình bước vào mua. Vừa cầm chiếc áo từ trên giá xuống để xem tỉ mỉ hơn thì đúng
lúc nhìn thấy Trương Hằng bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người mặc đúng dáng
áo mà cô vừa lấy xuống.
Trư