
ận cô gái ấy là do anh
có thể nhìn thấy bóng em ở cô ấy, thì ra anh vẫn cứ tự lừa dối mình, tự nhủ
lòng đã quên được em, nhưng lại đi tìm vật thế thân của em để lừa gạt chính
mình…”
Nghe giọng nói nghẹn ngào của Hà Thích, Viên Hỷ đã
không còn cách nào nói ra cảm nhận trong lòng mình, tấm hình mà anh nói ấy, cô
biết, đó là hình được chụp khi cô cùng Bộ Hoài Vũ đưa anh mình đi công viên hồi
Tết, cô và anh trai mỗi người cầm một cây kẹo bông gòn, cười rạng rỡ như ánh
mặt trời.
Hà Thích nhắm nghiền mắt lại, trên mặt mang một vẻ đau
khổ, như đang hồi tưởng lại những xúc động và tuyệt vọng khi nhìn thấy bức hình
đó, trong hình có người đàn ông mà mùa hè năm ấy anh lén đến nhà cô để rồi bắt
gặp thấy người ấy trong nhà, hai người họ cười vui vẻ như thế, anh nghĩ họ rất
hạnh phúc, anh nên chúc phúc cho họ, nhưng cảm giác ghen tuông đã khiến anh cảm
nhận được sự tuyệt vọng, vậy nhưng một câu nói đùa dưới bức hình của Bì Hối đã
lại kéo anh ra khỏi địa ngục, như chích một mũi trợ tim cho anh, khiến trái tim
anh bật lên những nhịp đập hối hả.
Cô nói: Các anh em, mọi người nhìn này, chẳng trách
Viên Hỷ không gả đi đâu được, thì ra tinh hoa nhà cô ấy đều do anh trai cô thừa
hưởng, xem họ có giống cùng một mẹ sinh ra không nào? Cùng một gene mà sao cách
biệt xa thế cơ chứ?
Trong một tích tắc, anh mới hiểu rõ, thì ra người đàn
ông ấy là anh trai của Viên Hỷ, tuy rằng cô chưa hề nhắc đến với anh bao giờ.
“…Em chưa từng nhắc đến anh mình với anh, hại anh cứ
nghĩ rằng em là con một, nên lần ấy đến nhà tìm em thì từ bên ngoài đã thấy
cảnh em và anh ấy thân mật với nhau, anh tưởng rằng chính là vì anh ấy nên em
mới không chịu đi với anh, nên anh mới bỏ đi không quay đầu lại.”
Nghe Hà Thích nói xong, Viên Hỷ không nói nổi cảm xúc
trong lòng mình, cô cũng lần đầu tiên biết thì ra Hà Thích trước khi xuất ngoại
đã từng đến quê tìm cô, chỉ có điều thấy cô ở bên cạnh anh trai nên đã hiểu
lầm, nên mới bỏ đi mà không chịu lộ diện như thế.
“Vậy cô gái kia thì sao?” Viên Hỷ khẽ hỏi.
Hà Thích ngẩng lên, dè dặt quan sát vẻ mặt của Viên
Hỷ, “Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, anh rất có lỗi, nhưng anh không thể tiếp tục
lừa dối mình nữa, người anh yêu là em, anh nghĩ cô ấy cũng không muốn làm vật
thế thân.”
Viên
Hỷ vẫn trầm tư, lúc lâu sau mới thở dài nói: “Như vậy không công bằng với cô
ấy.”
p
�s=���O� style='margin-bottom:0cm;margin-bottom:.0001pt;text-indent:
18.0pt;line-height:normalBộ Hoài Vũ nghe rồi cười cười, liếc xéo Trương Hằng
một cái, dụi đầu lọc vào gạt tàn rồi nói với vẻ đùa cợt hiếm thấy: “Cậu đau
lòng thì sao không tự đi mà theo đuổi cô ấy?”
Trương Hằng lại không cười, lặng lẽ nhìn Bộ Hoài Vũ,
cho đến khi Bộ Hoài Vũ thu lại nét cười trên miệng, mới bắt đầu châm một điếu
thuốc cho mình.
Có lẽ, cứ như thế này mãi thì Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ
thực sự có thể sóng bước bên nhau, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, để họ
nhìn nhau cho thật rõ, cũng là để mình tự nhìn bản thân thấu suốt hơn.
Thế nhưng, cuộc sống lại chẳng có nhiều điều “có lẽ”
như vậy, có những con đường, rõ ràng như có thể thấy rõ đoạn cuối, nhưng lại
đột ngột rẽ sang một ngã khác ngay trước mắt.
Buổi chiều hôm ấy, Bộ Hoài Vũ lại ra ngoài gặp gỡ
khách hàng, lúc tan sở Viên Hỷ đáp xe buýt về nhà, vẫn còn đang ở trên xe thì
di động réo vang, Viên Hỷ chật vật móc điện thoại ra giữa đám người đông ken
chen đặc, bấm nghe máy, giọng nói có phần kỳ lạ của Bì Hối vẳng đến: “Viên Hỷ!
Cậu đang ở đâu?”
“Hở? Tớ đang trên xe, lát nữa là về đến nhà rồi.”
“Với Bộ Hoài Vũ?”
“Không.” Xe lại ngừng, người chen lên càng nhiều hơn,
Viên Hỷ đành xích sát vào trong theo dòng người xô đẩy, “Anh ấy có việc, tớ bắt
xe buýt về.”
Bên kia im lặng, Viên Hỷ không biết là Bì Hối không
nói gì, hay là sóng di động trong xe không được tốt.
“A-lô?”
“Viên Hỷ,” Bì Hối bên kia như đang do dự rất lâu, mới
khẽ khàng thốt ra một câu, “Hà Thích trở về rồi…”
Viên Hỷ chỉ nghe được câu này, chỉ một câu này, đã
khiến thế giới của Viên Hỷ đảo lộn quay cuồng.
Nhịp tim Hà Thích khựng lại một nhịp rồi từ từ hẫng
xuống, lúc bắt đầu đập trở lại như bình thường thì đã mang theo một nỗi lo sợ,
nếu như cô còn yêu anh, thì sao trong thời điểm này lại bất bình thay cho người
con gái khác? Chỉ là vì cô quá lương thiện thôi ư?
“Viên Hỷ?” Hà Thích chần chừ.
Viên Hỷ vẫn chỉ cười nhẹ, đẩy Hà Thích ra rồi xoay
người lấy chăn đệm xuống đặt trên giường, “Ngủ sớm đi thôi, ngày mai em cũng
phải đi làm, có chuyện gì thì sau này hẵng nói, anh chưa vội đi ngay, đúng
không?”
Hà Thích hoang mang gật đầu, “Không đi.”
Viên Hỷ cũng không nói gì thêm, gương mặt trắng trẻo
không thấy rõ cảm xúc, chỉ chúc một câu “ngủ ngon” rồi bước ra, đóng cửa lại
cho Hà Thích.
Bì Hối nằm phòng bên cạnh vẫn chưa ngủ, nghe thấy
tiếng mở cửa vội lấy chăn trùm kín đầu, làm ra vẻ bị Viên Hỷ đánh thức dậy, làu
bàu với giọng ngái ngủ: “Vẫn biết quay lại cơ à?”
Viên Hỷ ừ khẽ một tiếng rồi lên giường, tắt đèn.
Bì Hối cứ nghĩ Viên Hỷ sẽ nói với cô những chuyện về
Hà Thích, nhưng đợi