
chỉ theo phản xạ “hử?” một tiếng, nghiêng đầu đờ đẫn nhìn Bộ Hoài Vũ,
khuôn mặt hoang mang. Bộ Hoài Vũ không nhịn được cười phá lên, lặp lại câu hỏi
vừa nãy: “Công ty buổi sáng có chuyện gấp à? Thấy em hôm nay có vẻ cuống.”
Viên Hỷ lúc này mới thấy tai và não của mình bắt đầu
hòa nhịp trở lại, lại bị Bộ Hoài Vũ cười nên có phần xấu hổ, vội cúi đầu xuống
tránh ánh mắt của anh, làm ra vẻ đang chỉnh sửa lại túi xách, “Đâu có, không
vội đâu ạ, chỉ cảm thấy ngày nào cũng bắt anh phải đợi, nên thấy ngại quá.”
“Không sao, anh cũng vừa đến thôi,” Bộ Hoài Vũ vừa nói
vừa khởi động xe, thấy Viên Hỷ vẫn đang cúi đầu lật lật giở giở túi xách thì
không kiềm được phải lên tiếng nhắc: “Thắt dây an toàn vào.”
Viên Hỷ vội vã đáp lại một tiếng rồi kéo dây an toàn
ra để thắt, có phần mất tự nhiên trốn tránh ánh nhìn của Bộ Hoài Vũ, biết rõ là
anh đang nhìn mình nhưng lại nghiêng đầu sang nhìn ra phía bên ngoài.
Bộ Hoài Vũ đã nhìn ra vẻ lơ đãng thất thần của Viên
Hỷ, đoán chắc cô có chuyện gì đó, mấy lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại thấy quan
hệ giữa hai người vẫn chưa thân mật đến độ điều gì cũng có thể chia sẻ, nên
cũng đành cố nhịn thắc mắc trong lòng, lặng lẽ lái xe.
Dọc đường, hai người đều tỏ ra im lặng hiếm thấy,
không khí thoải mái và vui vẻ trước kia khi cùng đi với nhau đã biến đâu mất.
Xe dừng lại ở một nơi không xa công ty, Bộ Hoài Vũ để
Viên Hỷ xuống xe, một chân của cô đã đặt ra bên ngoài, đang định nhoài người ra
thì nghe thấy Bộ Hoài Vũ gọi khẽ một tiếng “Viên Hỷ!” Cô quay lại, đối diện với
ánh mắt đang ra chiều suy nghĩ của anh, chỉ thấy trong lòng càng thêm lúng
túng, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn anh, đợi anh mở lời.
Lời nói đã đến miệng của Bộ Hoài Vũ lại bị nuốt vào,
chỉ cười nhẹ, rồi anh nói câu khác: “Không có gì, tối nay có thể anh sẽ tan sở
muộn một chút, em…”
“Em tự bắt xe buýt về là được rồi, anh không phải lo
cho em.” Viên Hỷ vội vã đáp, lại nở nụ cười không chút tự nhiên với Bộ Hoài Vũ,
quay người đi vội vội vàng vàng, lúc đứng lên lại quên mất độ cao của xe, đỉnh
đầu “binh” một tiếng đụng vào nóc xe, người chưa đứng vững đã ngồi bệt lại chỗ
cũ. Nghe tiếng cũng biết là cú va chạm này không hề nhẹ tí nào, đến xe cũng bị
cô làm cho run lên bần bật, thế mới biết sức lực cô khi đứng lên mạnh mẽ biết
bao.
“Có sao không?” Bộ Hoài Vũ lo lắng hỏi, nghiêng người
sang định kiểm tra đầu của Viên Hỷ, cô đang ôm lấy đầu mình suýt soa hớp lấy
từng ngụm không khí, đỏ mặt quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ, cố tránh né bàn tay anh
đưa ra, lúng túng nói nhỏ: “Không sao, em hơi vội một chút thôi.”
Bàn tay Bộ Hoài Vũ khựng lại giữa chừng, sau đó lại
rút về đặt trên vô-lăng, dẹp hết vẻ ngượng ngùng trên mặt, anh thờ ơ hỏi: “Có
cần đi khám thử không?”
“Không cần đâu anh,” Viên Hỷ vừa nói vừa xuống xe, “Em
đi trước đây, tạm biệt.” Rồi không đợi Bộ Hoài Vũ nói gì đã vội vã chạy sang
bên kia đường.
Bộ Hoài Vũ nhìn theo bóng Viên Hỷ vội vàng như thế thì
có phần thất thần, lúc sang đường còn không quên lấy tay sờ sờ đỉnh đầu, xem ra
cú va chạm vừa nãy rất nặng, cũng chẳng biết có chuyện gì mà khiến cô căng
thẳng như vậy, Bộ Hoài Vũ chuyển ánh nhìn sang bàn tay mình, nghĩ đến vừa nãy
Viên Hỷ tránh né mình không do dự thì trên mặt lộ ra nụ cười tự trào, không nén
được lại lắc lắc đầu, ban nãy anh vẫn chưa nói hết, nửa câu sau chính là: “Em
có thể đợi anh một chút được không? Chúng mình cùng đi ăn tối.”
Thực ra, Viên Hỷ cũng tự biết mình hôm nay có phần kỳ
lạ, không phải là không muốn che giấu, nhưng lại không biết phải che giấu thế
nào, lòng rối bời, đến mức không thể tự kiềm chế được nữa. Cô cũng được xem như
là người giỏi kiềm chế, hiếm khi đưa tình cảm trong cuộc sống vào công việc,
nhưng hôm nay, cô phát hiện ra mình rất khó chuyên tâm làm việc được, ngồi nhìn
bảng biểu điện tử cột ngang cột dọc đan chéo loạn xạ mà trong đầu chỉ xoay mòng
mòng với ý nghĩ “Hà Thích đã trở về.”
Trước kia chẳng phải là chưa từng ảo tưởng rằng anh sẽ
quay về, mỗi lần yên tĩnh một mình, cô thường ảo tưởng rằng anh sẽ đột ngột
xuất hiện trước mặt mình, nói với cô “Viên Hỷ, anh về rồi đây.” Nhưng cùng một
cảnh tượng mà bị nghĩ đến quá nhiều lần, thì dần dần cũng khiến cô phát ngán cả
lên, bỏ cuộc rồi, cũng từng nghĩ rằng khi những gì dần dần bị mình lãng quên
trong cảnh tượng ấy, nó lại hiện lên trước mặt, lời nói của anh, vòng ôm của anh,
đã xuất hiện rất chân thực trong ký ức của cô, trên lưng như vẫn còn lưu lại
hơi ấm khi Hà Thích ôm cô, khi nhớ lại vẫn còn cảm thấy nóng bừng, như đúng lúc
này nhắc nhở cho cô biết tất cả chuyện ngày hôm qua không phải là giấc mộng, mà
Hà Thích đã thực sự quay về, sau đó anh nói với cô rằng, anh yêu cô.
Nhưng còn cô thì sao? Vẫn yêu anh như xưa kia ư?
Viên Hỷ không muốn phủ nhận mình đã từng động lòng
trước Bộ Hoài Vũ, một người đàn ông ưu tú như thế, muốn người ta không rung
động cũng khó quá, có thể nói rằng nếu như Hà Thích không xuất hiện lại thì cô
và Bộ Hoài Vũ rất có thể sẽ bình thản đi cùng nhau, trở thành người yêu của