
ĩ gia đình anh ta có hiểu cho
tình cảm của hai người không? Sẽ vui vẻ chấp nhận cậu chứ? Nếu cậu không thể
hòa hợp với gia đình anh ta, tình yêu của hai người sẽ kiên trì được bao lâu?
Được thôi, cho dù hai người cố gắng đến cùng, kết hôn rồi, nhưng có hạnh phúc
không? Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng hôn nhân mà không nhận được lời chúc phúc của
gia đình sẽ hạnh phúc được, nhà anh ta sẽ xoi mói cậu, dò xét gia đình cậu, mà
cậu và Bộ Hoài Vũ ở bên nhau sẽ không gặp vấn đề này, anh ấy cũng xuất thân
nghèo khổ, tiền anh ấy kiếm ra đều dựa vào bản thân, anh ấy không chịu sự trói
buộc quá nhiều từ gia đình, quan trọng hơn là anh ấy hiểu cậu, hiểu gia đình
cậu, và có thể hòa thuận với Thanh Trác, Hà Thích làm được không? Thanh Trác
sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sống cùng cậu, Hà Thích chấp nhận nổi không?”
Viên
Hỷ lặng lẽ nhìn Bì Hối, hồi lâu sau mới cười với vẻ mệt mỏi, đến vỗ vỗ vai Bì
Hối, cố cười một cách thoải mái: “Cái cậu này, suy nghĩ sâu sắc thế từ lúc nào
vậy, tớ vẫn chưa thấy quen lắm, được rồi, đừng nói về tương lai tớ ảm đạm thế
chứ, được bước nào hay bước đó đi, tớ tin Hà Thích dựa vào chính mình cũng sẽ
tìm ra đường đi, ra ngoài đi, chưa ăn sáng gì đúng không?” Vừa nói cô vừa ra
khỏi nhà bếp.
“Viên
Hỷ…” Bì Hối gọi cô, trong giọng nói thoáng nét e dè, nhưng cô vẫn hỏi, “Hà
Thích đến giờ vẫn không biết trí tuệ Thanh Trác có vấn đề đúng không? Cậu
chắc chắn anh ta có thể gánh vác gia đình với cậu chứ?”
Viên Hỷ khựng lại, bất giác ưỡn thẳng sống lưng, trầm
mặc hồi lâu sau mới khẽ nói: “Bì Hối, tớ sinh ra là để gánh vác gia đình, nếu
anh tớ không phải là một thằng ngốc, thì tớ cũng sẽ không được sinh ra, anh ấy
là trách nhiệm của tớ, từ hôm tớ ra đời đã bắt buộc phải gánh vác cái trách
nhiệm ấy. Vậy nên, tớ không trách ai, cũng không muốn đẩy gánh nặng này cho
người khác, cho dù là Bộ Hoài Vũ hay là Hà Thích, họ đều chẳng liên quan gì đến
gia đình tớ, đó là trách nhiệm, là số phận của bản thân tớ. Thực tế mà cậu nói
thì tớ hiểu, nhưng tớ chẳng thể làm gì được, điều duy nhất làm được là chọn
cách như không nhìn thấy, không để ý đến tất cả những khó khăn cản trở, tớ chỉ
muốn bản thân vui vẻ hơn, Bì Hối, đừng nói nữa, nhé? Hãy cứ để tớ lừa dối chính
mình đi, được không?”
Viên Hỷ quay đầu lại cười với Bì Hối, ánh mắt lại toát
lên nét thê lương vô cùng, vẻ mặt ấy của cô thực sự khiến Bì Hối giật mình
khiếp đảm, Bì Hối bắt đầu hối hận mình đã bày tất cả những việc tàn khốc như
thế trước mặt Viên Hỷ, gia đình của cô, tình yêu của cô, tương lai của cô, Bì
Hối biết Viên Hỷ rất nhạy cảm và nghĩ nhiều, những việc Bì Hối lo lắng thì Viên
Hỷ chắc hẳn đã ý thức được từ lâu, tại sao mình lại còn bức bách cô ấy phải đối
diện những vấn đề đó? “Xin lỗi, Viên Hỷ.” Bì Hối thì thầm.
Viên Hỷ cười, lắc đầu: “Không sao, tớ biết cậu cũng vì
tớ thôi, thật đấy, tớ rất cảm động.”
Phải, cô rất cảm kích Bì Hối, cũng biết rằng chỉ có
người bạn thật sự mới thẳng thắn nói hết mọi thứ với cô như vậy, bao nhiêu năm
rồi, Bì Hối đã vì cô mà làm quá nhiều, còn cô gần như chưa làm gì cho bạn mình,
có được một người bạn như vậy bên mình, quả thực là sự may mắn của cô.
Viên Hỷ làm một bữa sáng gọn nhẹ, Bì Hối ăn xong chưa
ngồi được bao lâu đã đi, bảo đã hẹn Tiêu Mặc Đình đến thăm Bộ Hoài Vũ, lúc nói
câu này, Bì Hối luôn e dè quan sát sắc mặt của Viên Hỷ. Viên Hỷ biết, cho dù cô
đã nói toạc ra, thì Bì Hối vẫn hy vọng cô có thể đến thăm Bộ Hoài Vũ, nhưng cô
biết mình không thể đi. Đến lúc sắp đi rồi mà Bì Hối vẫn không chịu thua, nói
cho Viên Hỷ biết bệnh viện anh đang nằm, hiểu tâm tư của bạn mình, Viên Hỷ cười
cười, chỉ bảo Bì Hối đi cho nhanh, gửi lời hỏi thăm hộ cô và bảo với anh
cô đã đi công tác, không đến thăm được.
Bì Hối có phần thất vọng, đi với vẻ hậm hực không cam
tâm, Viên Hỷ lại bắt đầu ngồi đờ đẫn trên salon, trong đầu bất giác lại nhớ đến
cảnh lúc cô và Bộ Hoài Vũ quen nhau, đặc biệt là cái lần cô làm tăng ca buổi
tối không bắt kịp chuyến xe buýt, dáng vẻ anh nhoài ra ngoài, giọng nói thong
thả hờ hững, và cả hơi ấm trong xe anh, những cảnh tượng ấy cứ xoay vòng trong
đầu cô mãi, đến nỗi Viên Hỷ bắt đầu thấy rối loạn. Bây giờ cô lại bắt đầu oán
trách Bì Hối, nếu cô ấy không báo cô biết, nếu cô không hay biết gì thì tốt
biết bao!
Buổi trưa Viên Hỷ không nấu cơm, cũng chẳng thấy đói,
lơ đãng tìm bừa một thức gì đó trong tủ ra để ăn, đang ăn thì ngừng, rồi nhét
nó trở lại vào tủ lạnh. Chỉ đến nhìn một cái thôi, cô nghĩ, len lén nhìn một
cái cũng được, không phải vì điều gì, mà để cho mình an lòng, chỉ vì anh đã
từng cho cô hơi ấm, hơi ấm quý giá trong đêm mùa đông ấy.
Khi Viên Hỷ đến bệnh viện thì đúng vào lúc trong ấy
thưa người, đang giờ nghỉ trưa, đến người thăm bệnh cũng không nhiều. Cô hỏi
phòng bệnh của Bộ Hoài Vũ rồi thấp thỏm đến đó, chỉ sợ gặp phải người quen, cô
không thể nói rõ nội tâm của mình, rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, song vẫn
không thể kiềm chế nổi mình mà đến đây, trên đường đi cô cứ nghĩ mãi, cho dù
nhìn một cái cũng làm được gì? An ủi được Bộ