
ột
chút, định ngồi dậy: “Em sang phòng Bì Hối, anh cứ ngủ nữa đi.”
Hà Thích níu cô lại, kéo cô vào lòng như cũ: “Cứ ngủ
thế này đi, anh muốn ôm em ngủ, lát nữa trời sáng rồi.” Cảm nhận thấy sự căng
thẳng của cô, anh càng khép chặt cánh tay hơn, cười khẽ bên tai cô, “Đừng sợ,
anh chẳng làm gì đâu.”
Anh càng nói thế, Viên Hỷ càng căng thẳng hơn, cơ thể
căng cứng tột độ, cô vẫn chưa ngủ cùng Hà Thích trên một chiếc giường bao giờ,
cảnh tượng này quá mờ ám khiến cô thấy lúng túng, nên đành gồng cứng người,
nghiêng sang bên lọt thỏm vào lòng Hà Thích. Cũng may anh là quân tử nói được
làm được, quả nhiên ngoài chuyện ôm cô ra, cũng không có động tác gì khác. Về
sau, đến thân người anh cũng xích ra sau một chút, không còn áp chặt vào cô như
lúc đầu nữa, chỉ có bàn tay đặt lên eo cô vẫn nóng hực.
Hơi thở Hà Thích không đều đặn chút nào, cô thử lên
tiếng hỏi dò: “Hà Thích?”
Quả nhiên anh vẫn chưa ngủ, khẽ “hử?” một tiếng đáp
lại.
“Em có kể anh nghe nhà em rất nghèo chưa?” Cô hỏi,
“Thực ra từ nhỏ em đã là một đứa trẻ tự ty, vì gia đình em, bố mẹ em đều không
có công việc chính thức, vả lại…”
“Được rồi, anh biết,” Hà Thích khẽ hôn lên hõm cổ cô,
“Anh không quan tâm, ngốc ạ, người anh yêu là em, có liên quan gì đến gia đình
em đâu, cho dù em có là cô bé lọ lem thật, thì anh chính là hoàng tử yêu em,
đừng nghĩ ngợi nhiều, ngủ đi.”
Cô im bặt, cô là cô bé lọ lem ư? Cô bé lọ lem chí ít
cũng có một ông bố giàu có, còn cô thì có gì? Cho dù là cô bé lọ lem, thế thì
hoàng tử tại sao lại yêu, chỉ vì một buổi khiêu vũ không hề chân thực đó sao?
Trong truyện cổ tích đều nói hoàng tử và cô bé lọ lem cuối cùng đã cưới nhau,
nhưng về sau thì sao? Cuộc sống của họ có hạnh phúc không? Truyện cổ tích không
có đáp án.
Hà Thích nghe cô im lặng một lúc lâu không động tĩnh
gì, tưởng cô ngủ thật rồi, mới hạ giọng lẩm bẩm: “Cô bé này, ngủ thật rồi à!”
…
Giấc ngủ này càng vất vả hơn, lúc Viên Hỷ tỉnh giấc,
phát giác ra nửa bên người mình đã căng cứng, tình trạng Hà Thích cũng không
khá hơn cô là bao, đang nằm nghiêng trên giường nhìn cô vẻ đầy bất hạnh.
“Sao em ngủ không biết đổi tư thế gì vậy?” Hà Thích
xoa xoa cánh tay bị Viên Hỷ gối lên tê cứng, hỏi với vẻ đáng thương, “Hại anh
không dám động đậy, chỉ sợ em thức giấc.”
Sao cô lại không biết đổi tư thế ngủ được chứ, chẳng
qua là không dám thôi. Cánh tay Hà Thích luôn choàng chặt eo cô, hơi thở anh
phảng phất ngay sau tai, như thể chỉ cần cô quay lại là sẽ chạm ngay mũi anh,
sao cô dám xoay người lại được! Ngủ có một chút mà người cô cũng tê cứng một
nửa rồi. Viên Hỷ nghe Hà Thích nói cũng cảm thấy xấu hổ, hạ rèm mi xuống không
dám nhìn anh, ngồi dậy xoa bóp cánh tay bị cô đè tê cứng của anh.
Hà Thích không chịu yên, bàn tay khác đưa ra khẽ chạm
vào gò má Viên Hỷ, cười trộm: “Nhìn này, mặt đỏ lên rồi, Viên Hỷ, anh thích em
lúc đỏ mặt, còn nhớ chúng ta lần đầu hôn nhau không? Mặt em đỏ đến mức, ừ… đến
bây giờ vẫn như ngay trước mắt anh, lúc đó anh có hơi sợ không dám hôn em nữa,
chỉ sợ môi anh cũng bị môi em hâm nóng lên luôn…”
“Bớt nói linh tinh đi!” Viên Hỷ thẹn quá hóa giận, làm
ra vẻ định đánh anh, nét hồng trên mặt càng đậm.
Hà Thích cười hê hê, tóm ngay lấy nắm đấm của Viên Hỷ,
tiếp đó hạ giọng bảo: “He he, Viên Hỷ, có phải người da trắng đều thích đỏ mặt
không? Được, được, không nói nữa, không nói nữa, em cúi đầu xuống, cúi thấp
nữa, ừ, đến đây, để anh thử xem lần này có bị bỏng môi không…”
Nắm đấm Viên Hỷ cuối cùng đã hạ xuống, Hà Thích vừa cười
vừa tránh, lúc không tránh nổi thì ưỡn ngực ra chịu cú đấm của Viên Hỷ, hai
người đangđùa giỡn thì bên ngoài cửa có tiếng đá vào rầm rầm, tiếng Bì Hối hét
lên loáng thoáng: “Viên Hỷ, Viên Hỷ…”
Viên Hỷ cuống quýt bò ra khỏi giường, chạy ra phòng
khách, mở cửa, thấy Bì Hối tay khệ nệ xách đủ thứ, mồm còn ngậm một chiếc túi,
thê thảm hết biết. Cô nhìn thấy Viên Hỷ mở cửa, vội vàng “ư ư” ra hiệu cho Viên
Hỷ đón lấy chiếc túi cô đang ngậm. Viên Hỷ dở khóc dở cười, vội gỡ chiếc túi cô
bạn mình đang ngậm ra. Bì Hối miệng vừa được giải phóng bèn than vãn ngay: “Bà
nó chứ, mệt chết đi được, Viên Hỷ, tớ cũng không biết mình tha được bấy nhiêu
thứ này lên đây là kỳ tích huy hoàng cỡ nào! Đón lấy này!”
Viên Hỷ vừa đón lấy đồ trong tay Bì Hối, vừa hỏi: “Làm
gì mà xách nhiều đồ thế? Cậu tự đến đây à?”
“Ừ, tớ bắt xe đến, là phúc lợi cơ quan phát, dù sao tớ
và Tiêu Mặc Đình đều lười, chi bằng mang đến đây, cậu…” Bì Hối đột nhiên thấy
Hà Thích đứng trước cửa phòng ngủ, ngẩn ra, không nói tiếp được nữa.
Hà Thích gật đầu cười với Bì Hối, hỏi: “Em đến rồi à?”
Hà
Thích mỉm cười gật đầu với Bì Hối, hỏi: “Em đến rồi à?”, rồi bước đến đón lấy
đồ đạc trong tay Bì Hối, cũng tiện tay lấy luôn đồ trên tay Viên Hỷ, khệ nệ túi
lớn túi nhỏ mang vào nhà bếp.
Bì
Hối nhìn theo bóng Hà Thích khuất sau nhà bếp, không kìm được thò đầu ra ngó
nghiêng vào phòng ngủ, vẻ mặt đầy hậm hực, chồm đến sát bên tai Viên Hỷ thì
thào, “Viên Hỷ, cậu đúng là đứa hết thuốc chữa, sao mà ngốc thế hả?”
Viên
Hỷ vừa