
Thích đã bị chuốc say đến thần trí lẫn lộn, được lão Từ và Viên Hỷ
đỡ ra sau xe, ngoẹo đầu ngủ mất.
“Biết lái xe không?” Lão Từ hỏi.
“Viên Hỷ lắc đầu, nhìn Hà Thích đang ngủ khò khò, có
phần buồn rầu.
Lão Từ suy nghĩ một lúc rồi ngồi vào ghế lái, quay lại
nói với Viên Hỷ vẫn đang đứng ngẩn ngơ bên ngoài: “Lên đi, tôi đưa hai người về
trước.”
“Xe của anh thì sao?” Viên Hỷ hỏi.
Lão Từ nói: “Cứ để tạm ở đây, lát nữa tôi về lấy sau.”
Viên Hỷ có phần ngượng ngùng, nói: “Nếu không để tôi
vẫy xe về vậy, đợi ngày mai anh ấy quay lại đây lấy xe là được.”
Lão Từ cười, khởi động xe rồi nói: “Được rồi, lên đi,
dù sao cũng không muộn lắm, một lát thôi mà, đừng khách sáo nữa, Hà Thích chưa
hề khách sáo với tôi bao giờ.”
Viên Hỷ không nói nữa, lên xe và giúp Hà Thích điều
chỉnh lại tư thế, để anh ngủ thoải mái hơn, sau đó nghe lão Từ hỏi: “Đưa hai
người về đâu? Lệ Đô hay ở chỗ cô?”
Viên Hỷ nghĩ ngợi, với tình trạng Hà Thích bây giờ
cũng không yên tâm bỏ anh lại một mình trong căn hộ chung cư ở Lệ Đô, nên đáp:
“Đưa đến nhà tôi vậy, để tôi chăm sóc anh ấy.”
“Ở đâu?” Lão Từ lại hỏi địa chỉ Viên Hỷ.
Viên Hỷ khẽ báo địa chỉ rồi im lặng, chỉ cúi thấp đầu
thẫn thờ ngắm Hà Thích đang gối đầu lên đùi mình ngủ say sưa, tửu phẩm của anh
xưa nay vẫn tốt, lúc say khướt thường chỉ ngủ vùi, có lúc cũng ngáy khe khẽ,
đáng yêu như một đứa trẻ vậy.
Vẫn chưa quá muộn, đường phố vẫn phồn hoa náo nhiệt,
dòng xe qua lại tấp nập bật ra những dòng đèn sáng lóa cùng những ánh đèn neon
lấp lánh hai bên đường hòa lẫn vào nhau, như muốn hâm nóng đêm đầu thu lẽ ra
phải mát mẻ này, khiến cả thành phố như bao phủ một vòng ánh sáng mờ ảo.
Lão Từ giúp Viên Hỷ dìu Hà Thích lên lầu, Hà Thích vẫn
say đến không ý thức được gì, ngoẹo đầu ngủ say trên giường Viên Hỷ. Lúc cô
chăm sóc xong Hà Thích rồi bước ra khỏi phòng ngủ, lão Từ đang ngồi thẫn thờ
trên salon trong phòng khách, tiếng đóng cửa của cô khiến anh ta giật mình tỉnh
ra, đúng khoảnh khắc anh ta ngước lên nhìn Viên Hỷ, cô phát hiện ra thoáng nét
mê hoặc trong đôi mắt ấy.
Viên Hỷ chỉ thấy mệt, chuyện trong nhà đã khiến cô mất
tinh thần quá nhiều, khiến cô không còn hơi sức đâu nghĩ đến những chuyện khác,
nên cô cười nhạt rồi cám ơn lão Từ: “Hôm nay cám ơn anh rất nhiều, Từ sư
huynh.”
Ánh mắt lão Từ thoáng chốc hồi phục lại sự sắc sảo,
anh ta đứng dậy, cười và lắc đầu, đặt chìa khóa xe của Hà Thích lên kỷ trà rồi
đáp: “Đừng khách sáo như thế, tôi về trước, cô chăm sóc Hà Thích nhé, hôm nay
cậu ta uống nhiều, e rằng đêm nay phải phiền phức nữa.”
Viên Hỷ vẫn nói thêm vài câu khách sáo rồi tiễn lão Từ
ra cửa. Về đến phòng vào xem Hà Thích thế nào, thấy anh lật xoay người trong
mơ, mồm lẩm bẩm gì đó không rõ, còn khẽ cau mày, như đang oán thán việc gì vậy,
Viên Hỷ mới nhận ra lúc nãy vội vã quá đã quên không cởi áo khoác ngoài ra giúp
anh, cứ để vậy mà ngủ thì quả là không thoải mái, nên vội đến đỡ nửa người Hà
Thích lên, vừa dỗ dành vừa cởi áo khoác ra.
Động tác đó khiến cảm giác khó chịu trong người Hà
Thích càng mãnh liệt hơn, cổ họng bỏng rát như có lửa đốt, hàng lông mày anh
càng nhíu chặt hơn, mắt vẫn nhắm nghiền, rên rỉ như nửa tỉnh nửa mơ: “Ella…
nước… anh muốn uống nước.”
Viên Hỷ khẽ cứng người, khá lâu sau mới định thần lại,
đờ đẫn rót nước ấm cho Hà Thích, rồi lại quay về đỡ anh dậy để uống hết một cốc
nước to.
“Cám ơn.” Hà Thích lầm bầm, khẽ dụi dụi đầu vào vai
Viên Hỷ, cuối cùng đã tìm được vị trí thích hợp, gương mặt lộ ra nét mãn
nguyện, tiếp tục ngủ say. Viên Hỷ thẫn thờ ngắm Hà Thích, nhiệt độ cơ thể ấm
nóng của anh phả ra qua làn áo, xộc vào mọi cảm quan của cô một cách chân thực,
nhưng tại sao trái tim cô vẫn lạnh giá? Sự lạc quan phóng khoáng của anh, như
thể toàn thân đều phát ra một sức sống nóng bỏng, sự ấm áp đó đã cho cô hai năm
vui vẻ nhất, cũng từng theo cô trải qua bốn năm cô đơn, nhưng giờ đây, rõ ràng
anh đang nằm trong vòng tay Viên Hỷ, nhưng tại sao hơi nóng ấy vẫn không sưởi
ấm được trái tim cô?
Đặt Hà Thích nằm ngay ngắn trên giường, lúc đứng dậy
định đi lại bị anh tóm lấy cánh tay, “Viên Hỷ, đừng đi… đừng đi.” Anh nhắm mắt
lại gào, túm chặt lấy cánh tay Viên Hỷ không chịu buông. Nhưng, anh biết hiện
giờ mình đang gọi tên ai không? Người ta đều bảo lúc say rượu sẽ nói thật,
nhưng hai cái tên anh gọi, đâu mới là thật?
Viên Hỷ cứ đứng đờ ra như vậy, thẫn thờ ngắm gương mặt
say ngủ của anh, cô không ngốc, bao nhiêu nghi vấn xâu chuỗi lại thành một sợi
dây, nhưng rồi thì sao? Bây giờ lắc cho anh tỉnh dậy rồi hỏi ai là Ella? Có cần
hỏi không? Chẳng phải anh đã nói thật hết với cô rồi còn gì? Lúc cô quyết định
“gương vỡ lại lành” với anh cũng đã thể hiện sẽ bao dung quá khứ của anh mà!
Tại sao vẫn để tâm? Có lý do gì để tâm chứ? Anh đã từng lạc đường, cô cũng đã
có lần do dự đấy thôi? Trong giấc mơ anh gọi tên Ella, còn cô? Dám nói rằng ở
một góc sâu thẳm nhất trong trái tim mình không hề có dấu vết của người đàn ông
nào tên Bộ Hoài Vũ không?
Bốn năm rồi, ai có thể giữ cho mình trong sạch như một