
Hỷ lúc này mới ló đầu ra khỏi chăn, thở hổn hển. Đều là những người lăn
lộn ngoài xã hội bao năm rồi, Viên Hỷ không phải là không hiểu ý tứ của Hà
Thích, nhưng không rõ vì lý do gì mà cô vẫn không muốn tiến thêm bước nữa với
anh, có lẽ vốn chẳng có nguyên nhân gì, chỉ là do cô bây giờ vẫn chưa muốn
thôi.
Đã đến cuối tháng, Viên Hỷ vẫn gửi tiền về nhà theo lệ
cũ, lúc rút tiền mới phát hiện ra số tiền chi trong tháng này đã vượt quá dự
tính, nghĩ ngợi lại cũng không mua gì cả, chẳng qua là do thêm chuyện yêu đương
thôi, tuy Hà Thích rất hiểu tình hình tài chính của cô, nhưng chi phí vẫn nhiều
hơn khi cô chỉ có một mình.
Viên Hỷ nhìn những con số ít đến thảm hại trên màn
hình hiển thị, không nhịn được lại cười khổ, cho dù là yêu đương thì cũng là
một dạng tiêu tiền thôi.
Gửi tiền xong lại gọi điện thoại về cho nhà, và do mẹ
cô bắt máy, nghe thấy tiếng “a-lô” của mẹ vọng đến từ bên kia đầu dây, Viên Hỷ
ngẩn ra, im lặng trong khoảnh khắc. Bên kia dường như cũng thấy được sự kỳ lạ
của bên này nên cũng chìm vào im lặng. Viên Hỷ sực tỉnh, khó khăn nuốt nước
bọt, vừa định mở lời thì đã nghe giọng của bố cô: “Hỷ à?”
Viên Hỷ thở phào nhẹ nhõm, khẽ đáp lại một tiếng
“vâng.”
Bố cô bên kia thở dài, “Lúc này sao không nói tiếng
nào với mẹ con vậy?”
Viên Hỷ không trả lời câu hỏi của bố, chỉ nói: “Bố,
con gửi tiền tháng này về rồi, bố nhớ kiểm tra và nhận nhé.”
“Hỷ, đừng chỉ lo cho gia đình, con cũng nên lúc phải…”
“Bố, bố vẫn đưa hàng cho người ta hở?” Viên Hỷ ngắt
lời bố cô, hỏi.
“Ừ, vẫn thế.”
“Chẳng phải đã nói không để bố đưa hàng nữa sao? Bố,
đừng làm việc quá sức thế, bố đã già rồi chứ có còn là thanh niên nữa đâu, sao
có thể làm được những chuyện này nữa?” Viên Hỷ cuống lên, trước kia rất lâu cô
đã không để bố cô làm công việc này nữa, một bộ đồ dùng trong nhà đưa đến từng
nhà khách hàng, sau đó lại khuân lên lầu từng chiếc một cho người ta, tổng cộng
cũng không được quá mười mấy đồng, công việc này quá khổ quá mệt rồi.
“Không, không sao.” Giọng bố cô có vẻ gượng gạo, “Sức
khỏe bố vẫn tốt, còn khỏe hơn đám thanh niên kia nữa.”
Viên Hỷ thở dài, “Bố, tiền con gửi về mỗi tháng không
đủ sao?”
“Đủ mà! Đủ mà!” Bố cô vội vàng đáp.
“Vậy sao lại phải ra sức làm việc như thế?” Viên Hỷ
hỏi.
Bố cô ở bên kia trầm lặng một lúc, rồi mới thấp giọng
nói: “Mẹ con muốn kiếm thêm ít tiền, cưới vợ cho anh con.”
“Cái
gì?” Viên Hỷ kêu lên thất thanh, “Bố, bố nói gì thế?” Bố cô càng ấp a ấp úng, rồi hạ thấp giọng xuống: “Mẹ
con, mẹ con nói muốn kiếm tiền cho anh trai con cưới vợ, Tiểu Hỷ, con đừng
cuống, không cần con phải lo đâu, mấy năm nay bố mẹ cũng dành dụm được ít tiền,
hai năm nữa thôi là đủ rồi, mẹ con nói… nói…”
“Bố!” Viên Hỷ ngắt lời, “Nhưng, nhưng… nhưng anh trai
con không được như người bình thường mà!” Đầu óc Viên Hỷ rối tung cả lên,
“nhưng” một lúc lâu mà vẫn không nói nổi nửa câu sau.
“Ai lại chịu gả cho một thằng khờ đâu? Có cô gái nào
chịu gán hạnh phúc cả một đời lên một thằng khờ chứ?
“Không sao, anh con đẹp trai, chỉ cần ít nói là sẽ
không nhìn ra, mẹ con nói rồi, chi nhiều tiền tìm một cô gái nào nhà nghèo là
được, không sao, yên tâm đi, mẹ con bảo không sao mà.” Bố cô cật lực nhấn mạnh
là “không sao”, chẳng biết là đang an ủi Viên Hỷ hay đang thuyết phục chính mình.
Người đàn ông thực thà mộc mạc này từ khi còn trẻ đã nể sợ vợ, bao năm nay đã
nuôi dưỡng thói quen thuần phục mệnh lệch của vợ mình, nếu vợ đã nói không sao
thì tức là không sao.
“Tiểu Hỷ, con đừng cãi nhau với mẹ nữa, mẹ con chỉ
muốn anh con sau này sống tốt, chúng ta còn khỏe mạnh nên cưới vợ cho anh con
gấp thì còn có thể lo liệu được, đợi mấy năm nữa thì lực bất tòng tâm rồi, rồi
con nó lớn, cũng giảm bớt gánh nặng cho con, cho dù con muốn cũng không cần lo
cho anh con cả đời nữa, nó có con rồi, đời sau cũng sẽ có hy vọng hơn. Tiểu Hỷ,
đừng trách mẹ con, bà ấy cũng vất vả, bây giờ hễ nhìn thấy mấy thằng khờ nhặt
rác mà ăn là lại khóc, nói rằng có thằng khờ nào không có anh em ruột thịt đâu,
nhưng liệu mong đợi được mấy người chăm sóc được cả đời? Cuối cùng cũng chán
ghét bực bội mà rũ tay thôi…”
Bố vẫn lảm nhảm nói, Viên Hỷ chỉ cảm thấy đầu óc trống
rỗng, chuyện này là sai lầm, cô biết rõ là sai lầm, tất cả đều là sai lầm,
nhưng lại không biết phải ngăn chặn chuyện sai lầm này, cô cũng muốn anh mình
được hạnh phúc, nhưng như thế liệu anh cô có hạnh phúc không? Còn cô gái gả cho
anh cô có hạnh phúc không? Vì muốn có con nối dõi mà sinh con thì hạnh phúc
được chứ? Cô chỉ có một ông anh ngốc thôi mà đã từ nhỏ đã bạn bè chế giễu bắt
nạt, nếu đứa trẻ đó có một ông bố ngốc, thì nó sẽ gặp phải những chuyện gì?
Viên Hỷ không dám nghĩ nữa, không, không được, chuyện này tuyệt đối không thể
xảy ra nữa!
Cúp điện thoại rồi, Viên Hỷ vẫn cảm thấy đầu óc tê
liệt, cứ đờ đẫn ngồi trên salon, trong đầu nghĩ quá nhiều, dày đặc đan vào nhau
như một tấm lưới đen tối, thít chặt mọi tư tưởng. Bà mẹ cứng cỏi cố chấp, ông
bố nhút nhát yếu đuối, và cả anh trai ngờ nghệch khờ dại, cô phải nói thế nà