
vừa ra đến môi đã bị gió cuốn bay rải rác trên mặt hồ, Bộ Hoài Vũ không nén
được lắc đầu, nét cười trên môi anh tự nãy giờ cuối cùng đã hóa thành nụ cười
chua xót.
Từ biệt thự Trương Hằng trở về, Viên Hỷ đã bình tĩnh
lại, đã lựa chọn thì tất phải buông tay, đạo lý này Viên Hỷ hiểu rõ, hơn nữa
cũng biết rằng Bộ Hoài Vũ còn hiểu rõ điều này hơn mình. Thế là, rõ ràng là hai
người ấy đã suýt nữa được ở bên nhau, chỉ sau một đoạn đối thoại ngắn ngủi ven
hồ, đã không hẹn mà cùng chọn cách im lặng và trốn tránh, cho dù vô tình gặp
nhau ở tòa nhà làm việc, Bộ Hoài Vũ cũng vẫn nhìn thẳng và đi lướt qua Viên Hỷ,
lại lần nữa trở về với hình tượng nhân vật truyền kỳ lạnh lùng cô độc.
Viên Hỷ từng muốn rằng mình sẽ đối xử với Bộ Hoài Vũ
như với Trương Hằng, nhưng những chuyện như tình cảm nếu có thể dễ dàng khống
chế thì đã chẳng được gọi là tình cảm nữa. Viên Hỷ hiểu rõ, cho dù thời gian
hơn nửa năm qua ấy không thể khiến cô và anh nảy sinh tình yêu, nhưng tình cảm
đã lặng lẽ xâm nhập vào thế giới của cô theo thời gian rồi. Vậy nên nếu muốn dứt
bỏ thì phải ra tay sạch sẽ nhanh gọn.
Mặt khác, Hà Thích cũng cố gắng hết sức mình để bắt
đầu hòa nhập lại vào cuộc sống của Viên Hỷ, anh ngồi xe điện ngầm đến đón Viên
Hỷ tan sở, sẽ cùng Viên Hỷ xem những bộ phim chán ngắt sướt mướt, cuối tuần sẽ
kéo Viên Hỷ ra ngoài xem phim… Nỗ lực của anh không chỉ Viên Hỷ thấy, mà đến
một người ngoài cuộc luôn soi mói châm chích anh như Bì Hối cũng thấy bó tay:
“Viên Hỷ, có lẽ sự lựa chọn của cậu là chính xác,” Bì Hối bảo, “Theo như con
người Hà Thích thì, cho dù cậu có chọn Bộ Hoài Vũ thì anh ấy cũng khó được như
thế.”
Hà Thích lại giúp bạn tiếp quản một công việc mới, mấy
người ấy bận bịu suốt ngày suốt đêm đến hơn nửa tháng sau, Hà Thích đã lái một
chiếc xe khá cũ về, sau đó hứng chí đến lôi Viên Hỷ ra ngoài hóng gió, bên bờ
sông, Hà Thích giang rộng đôi tay đón gió, hét to: “Viên Hỷ, anh muốn cho em
một cuộc sống hạnh phúc nhất nhất!”
Viên Hỷ đưa tay giữ lại mái tóc đang bị gió thổi tung,
chỉ cười, cảm thấy một niềm vui khó nói nên lời, tuy biết rõ từ “hạnh phúc” này
nói ra thì đơn giản, nhưng làm mới là khó, nhưng có người bên cạnh bạn nói to
rằng sẽ cho bạn hạnh phúc, thì chí ít cũng khiến bạn có hy vọng, chẳng phải thế
sao?
Hai người đứng bên bờ sông hóng gió rất lâu, buổi tối
trở về cảm thấy hơi lạnh trong người, Viên Hỷ nấu nước gừng cho mình và Hà
Thích uống, lại thấy đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ nên đứng dậy đuổi Hà Thích về,
Hà Thích đang cuộn mình trong khăn lông ấm áp không chịu nhúc nhích, “Viên Hỷ~”
Giọng anh mang hơi hướm đứa trẻ đang làm nũng, “Người ta đang bị cảm mà, uống
nước gừng xong còn phải để mồ hôi ra nữa, không đi nữa, được không?”
Viên Hỷ nhìn đồng hồ, lại nhìn Hà Thích đang sụt sịt
nằm trên ghế salon, có vẻ đấu tranh tư tưởng.
“Dù gì Bì Hối cũng không về, anh nằm phòng cô ấy, được
không?” Hà Thích tiếp tục kì kèo, “Như thế anh có thể ở lại với em, để em một
mình không phải sợ.”
Thực ra anh ở lại đây em mới sợ đó, Viên Hỷ thầm nghĩ.
Đối với tâm tư Hà Thích, cô đâu phải không rõ, trước kia cũng có lần anh ở lại
đây muộn quá, cũng từng để lộ ý không muốn đi, nhưng đến phút cuối vẫn bị Viên
Hỷ đuổi về, nhưng hôm nay thì anh bị cảm lạnh thật, vả lại còn đang vã mồ hôi
đầy người nữa.
“Anh làm sao mà cứ phải rúc vào cái khăn này hả?”
Không biết vì sao mà Viên Hỷ có vẻ bực bội, hậm hực kéo tấm khăn trên người Hà
Thích.
Hà Thích cuộn người vào khăn chặt hơn, ra vẻ đáng
thương nói: “Người ta lạnh.”
“Lạnh?” Viên Hỷ nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi
Hà Thích, dở khóc dở cười, “Lạnh mà còn toát mồ hôi thế này.”
Hà Thích cười hì hì, vẫn khăng khăng: “Đó là mồ hôi
lạnh.”
Viên Hỷ bất lực lườm anh một cái, sau đó cắn môi nhìn
Hà Thích, cho đến khi Hà Thích cảm thấy lúng túng phải buông tay ra khỏi tấm
khăn, đứng dậy lẩm bẩm: “Được thôi, anh đi là được chứ gì.”
“Anh ngủ ở phòng em đi.” Viên Hỷ bỗng nói.
Hà Thích ngẩn người, lập tức cười ngốc nghếch hê hê
hai tiếng, sau đó lại nghe Viên Hỷ bảo: “Đi tắm trước đã rồi ngủ, nhớ không
được tè dầm ra giường.”
Cuối cùng Viên Hỷ cũng đi tắm trước, bước ra khỏi nhà
tắm, tuy trên người ăn vận rất nghiêm chỉnh nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt nóng
bỏng của Hà Thích, mặt Viên Hỷ chợt nóng lên, vội vã nói một câu “Anh đi tắm
đi, em đi ngủ trước đây.” Rồi chuồn vào phòng ngủ của Bì Hối.
Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng chân của Hà Thích,
nghe thấy anh vào nhà tắm, một lúc sau lại ra ngoài, tiếng bước chân đến trước
cửa phòng Viên Hỷ dừng lại một chốc, sau đó lại nghe thấy anh gõ ngón tay hai
lần lên cửa. Viên Hỷ rúc đầu vào trong chăn, trong lòng hoảng hốt, dù biết cửa
phòng đã khóa nhưng nhịp tim vẫn đập loạn xạ.
“Viên Hỷ?” Hà Thích đứng ngoài khẽ gọi tên cô, hơi thở
của Viên Hỷ nín lại, dường như sợ mình hễ phát ra tiếng động thì sẽ dẫn dụ một
con dã thú xộc ra từ bóng đêm vậy.
Một lúc lâu sau, bên ngoài mới vẳng đến tiếng thở dài
khe khẽ của Hà Thích, liền sau đó là tiếng mở đóng của cánh cửa phòng cạnh bên.
Viên