Disneyland 1972 Love the old s
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 7.5.00/10/403 lượt.

ích rồi, thế là

chuyển tông sang nghiêm túc đứng đắn, giơ tay ra cười bảo: “Hà Thích đúng

không? Chào anh, nghe Viên Hỷ nhắc đến cậu rồi!”

Câu này vốn chẳng có gì nhưng Viên Hỷ nghe thế thì có

phần nghi ngờ, nhủ thầm mình có bao giờ nhắc đến Hà Thích với Trương Hằng đâu,

sao anh ta lại nói câu này nhỉ, có điều chợt nhớ đến anh ta là người làm ăn,

trước giờ đều nói những lời dễ nghe, nên nói như thế cũng không có gì là lạ.

Hà Thích lại tưởng nhầm Trương Hằng là Bộ Hoài Vũ, nên

vừa cười vừa nắm tay lấy Trương Hằng đáp lại: “Hà hà, Bộ Hoài Vũ phải không?

Tôi cũng nghe Viên Hỷ nhắc đến anh rồi, cám ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc cho

cô ấy.”

Bì Hối đứng ôm chảo chiên cười ranh mãnh, Viên Hỷ thấy

Hà Thích nhận nhầm người thì cảm thấy hơi ngượng ngập, đang muốn giải thích lại

thấy Trương Hằng quay đầu lại nhìn cô, nhướn mày lên nói: “Haizzz, Viên Hỷ, làm

người không thể thiên vị thế được, chẳng nhẽ chỉ có mỗi Bộ Hoài Vũ đối xử tốt

với em à? Sao em chỉ nhớ mỗi điểm tốt của hắn? Em như thế đã làm tổn thương tâm

hồn trong sáng của anh biết bao!”

Viên Hỷ bị Trương Hằng nói liền một hơi thế thì càng

cảm thấy ngượng ngùng, Hà Thích vẫn phản ứng hơn nhanh hơn, thấy Trương Hằng

nói thế thì biết mình đã nhận nhầm người, cười nói: “Ngại quá, Trương Hằng, tôi

không ngờ anh cũng đến đây đón chúng tôi, Viên Hỷ cũng thường nhắc đến anh.”

Trương Hằng liếc xéo Viên Hỷ, nửa cười nửa không hỏi:

“Ồ? Thật à? Viên Hỷ cũng nhắc đến tôi? Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ thấy Bộ Hoài Vũ

được thôi chứ. Ồ, anh đừng hiểu lầm, hà hà, con người tôi thích nói đùa, giữa

Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ chỉ là bạn bình thường, chỉ là do tôi thích trêu đùa họ

thôi ấy mà.” Vừa nói vừa cố ý kề miệng sát vào tai Hà Thích làm ra vẻ thần bí,

nói bằng giọng mà mọi người đều nghe thấy: “Thực ra tôi cũng rất muốn chọc ghẹo

Bì Hối và Tiêu Mặc Đình, nhưng tôi không dám, anh xem kìa cô nàng Bì Hối hung

dữ quá, cô ấy còn động nồi động dao nữa cơ đấy!”

Sắc mặt Viên Hỷ có phần khó coi, Trương Hằng rõ ràng

là đang kiếm chuyện, bất chấp mục đích của anh ta là gì, nhưng đều khiến Viên

Hỷ cảm thấy bực bội, cô mím môi nhìn Trương Hằng, không nói gì, cúi đầu xuống

bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi mang vào nhà bếp.

Hà Thích nhếch mép lên, để lộ một nụ cười nhẹ, bước

lại giúp Viên Hỷ dọn dẹp. Bì Hối thấy không khí có phần kỳ cục thì vội vã nâng

chiếc nồi trong tay lên, gào: “Họ Trương kia, hôm nay anh không ăn đòn là không

chịu được, phải không hả?” Tiêu Mặc Đình vừa cười vừa đón lấy chiếc nồi trong

tay Bì Hối, vào nhà bếp đặt lại chỗ cũ.

Bì Hối lườm Trương Hằng một cái, thì thầm khe khẽ:

“Ngốc quá, chẳng có đẳng cấp gì cả!”

Trương Hằng cũng thấy biểu hiện của mình ban nãy thất

thố quá, hình như có phần quá đáng, nhưng lời đã nói thì không rút lại được,

nên đành cứng miệng: “Anh cũng có nói gì đâu! Có đáng không!”

Mọi người dọn dẹp xong xuống lầu, Bì Hối thấy xe của

Trương Hằng thì bĩu môi: “Đúng là hợm hĩnh! Mới nhìn đã biết là nhà giàu xổi

rồi! Trương Hằng, anh có hiểu thế nào là khiêm tốn không?”

“Khiêm tốn?” Trương Hằng cười, “Anh vẫn chưa đủ khiêm

tốn à? Em thấy anh lái nó được mấy lần nào? Hầu như anh chỉ ngồi xe Bộ Hoài

Vũ!”

Bì Hối cười khì: “Khiêm tốn thì đừng mua dạng xe này,

xì! Anh xem xem xe của Bộ Hoài Vũ kìa, xe người ta mới gọi là khiêm tốn, có đâu

như xe anh, dán hai chữ hợm hĩnh lên trán kìa!”

“Xe của Bộ Hoài Vũ mà khiêm tốn á?” Trương Hằng trề

môi, chỉ vào Bì Hối, nói với Tiêu Mặc Đình và Hà Thích: “Thấy chưa, đó chính là

phụ nữ, bọn họ có hiểu về xe không? Các cậu hỏi Viên Hỷ đi, cô ấy thường ngồi

xe đó, hỏi xem trong xe có khiêm tốn không?”

Thực ra Trương Hằng nói vậy là thực sự vô tâm, nhưng

trước đó quả thực anh đã nói quá nhiều câu có ẩn ý, nên câu này Viên Hỷ nghe

thế nào cũng thấy kỳ quặc, cô vốn đã mở cửa xe định lên rồi, nhưng nghe Trương

Hằng nói thế lại không động đậy, giữ lấy cửa xe quay lại nhìn Trương Hằng.

Trương Hằng lúc này mới tỉnh ra mình đã nói một câu có

vấn đề, thấy Viên Hỷ trừng mắt nhìn mình thì vội vã cười cười nói: “Lần này anh

không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ lung tung.”

Viên Hỷ cau mày, dứt khoát sập cửa xe lại, hỏi Trương

Hằng: “Anh muốn dọn nhà thật à?”

Trương Hằng ngẩn ra, không ngờ Viên Hỷ lại đột ngột

thốt ra câu này, anh liếc trộm Viên Hỷ, không biết nên nói gì. Hà Thích bước

lại, cười cười vỗ vào vai Viên Hỷ, khẽ nói: “Lên xe nhanh đi em.”

Bì Hối cũng đứng ở bên kia hét: “Mau lên xe đi chứ,

bạn bè với nhau nói chuyện đâu có kiêng nể gì, một lát nữa trời nóng lắm, đừng

lằng nhằng nữa.”

Viên Hỷ lại không nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn

Trương Hằng, Trương Hằng cũng có vẻ lúng túng, vốn muốn nói gì đó để khỏa lấp,

nhưng nhìn ánh mắt Viên Hỷ thì lại không há nổi miệng.

Đang căng thẳng thì xe Bộ Hoài Vũ chầm chậm từ xa tiến

đến.

Bộ Hoài Vũ mở cửa bước xuống, nhìn bọn Trương Hằng một

cái với vẻ lạ lùng, nói gọn lỏn: “Đừng chen hết lên một chiếc, sang đây hai

người đi.”

Viên Hỷ mím môi, cố dằn cơn giận với Trương Hằng

xuống, gật gật đầu với Bộ Hoài Vũ xem nh