
trước khi đi đã vứt lại cho anh hột quẹt và cả hộp thuốc, “Người anh em
à, chậm một chút, chẳng có ngọn núi lửa nào mà không qua được cả.”
Anh cười đau khổ, chỉ trầm trầm lên tiếng cám ơn, cúi
đầu xuống tiếp tục hút thuốc hơi thật sâu, khói thuốc cay nồng, đối với người
không biết hút như anh mà nói thì rất khó chịu, nhưng anh lại hy vọng cảm giác
khó chịu đó mãnh liệt hơn nữa để đè nén tất cả những nỗi đau trong lòng.
Lúc nãy, anh có thể nói câu xin lỗi với Bì Hối rất nhẹ
nhàng, nhưng anh chẳng thể nào nói câu đó với Viên Hỷ, anh biết hai chữ đó quá
nhẹ, nếu nói ra sẽ xúc phạm đến Viên Hỷ, sẽ sỉ nhục tình yêu lúc ấy của họ.
Thuở niên thiếu, anh cứ nghĩ rằng mình mới là người
yêu nhiều hơn, luôn tưởng rằng mình mới là người bị tổn thương, yêu rồi, bị tổn
thương rồi, khổ sở rồi, lòng đau như cắt, nhưng con trai không thể than khổ,
thế là anh đành bỏ đi cho xong, làm ra vẻ vô tư, ẩu giấu tất cả những vết
thương của mình. Không nghe cũng không hỏi, thế là càng có thể xem như không
đau đớn gì. Vật vã trong hai năm hơn, anh cảm thấy như vậy đã đủ để không có
cảm giác hối lỗi với tình yêu của họ rồi, dường như anh chưa từng nghĩ đến vết
thương lòng của Viên Hỷ, nỗi đau của Viên Hỷ, mà chỉ nhìn thấy sự tổn hại của
mình, vết thương của mình, nếu như những nỗi đau như xé gan xé thịt đến mức
không muốn sống mà anh đã trải qua ấy, thế thì Viên Hỷ thì sao? Những khổ sở mà
cô chịu thì sao?
Lại nhớ đến câu nói Viên Hỷ lặp đi lặp lại lúc gặp lại
nhau, “Sao bây giờ anh mới chịu quay về, sao bây giờ anh mới quay về hả?”, giờ
đây anh mới hiểu rõ thực sự câu nói ấy đã bao hàm bao nhiêu oán trách và ẩn ức
của Viên Hỷ, mới nghĩ đến đây, anh đã cảm thấy đau tận trong tim, hận bản thân
mình sao có thể tàn nhẫn như thế, không hề hỏi thăm lấy cô một câu trong khoảng
thời gian bốn năm dài đằng đẵng, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Nếu
như anh từng hỏi thăm về tình hình của Viên Hỷ, nếu như anh có thể không ngạo
mạn và tự cho mình là đúng như vậy, nếu như… Quá nhiều “nếu như” tràn ngập
trong lòng, anh thấy hối hận đến mức hận không thể tát cho mình vài bạt tai.
Khi Bì Hối xuống lầu thì thấy Hà Thích đang dựa vào
tường bị khói thuốc làm cho nước mắt đầm đìa rất thảm hại, trái tim cô chợt mềm
đi, dừng lại lạnh lùng nhìn anh, “May mà anh còn ở đây chưa đi, nếu không chắc
chắn tôi sẽ mắng anh không xứng là thằng đàn ông.”
Hà Thích cũng không phản ứng lại, vứt điếu thuốc trong
tay xuống đất rồi dập tắt, khàn giọng hỏi: “Cô ấy… thế nào rồi?”
Bì Hối ngước mắt lên đảo về phía lầu trên, “Muốn biết
thì tự lên mà xem!”
Hà Thích nghe thế thì quay người bước lên, Bì Hối lại
gọi anh lại, cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, Hà Thích, mấy năm nay Viên Hỷ vì
anh mà không biết đã khổ sở bao nhiêu, nếu anh dám có lỗi với cô ấy, tôi…”
“Anh sẽ không gây ra chuyện có lỗi với cô ấy nữa!” Hà
Thích không quay đầu lại, giọng nói có phần lạnh lẽo.
Bì Hối “xì” một tiếng cười to, “Vậy là tốt, có điều
hay nhất là anh cũng nên căng thẳng một chút, nên nhớ là đàn ông tốt của Viên
Hỷ nhà chúng tôi rất nhiều! Chỉ biết là bây giờ có hai anh chàng kim cương đang
vây quanh Viên Hỷ đó, cũng chỉ vì Viên Hỷ chúng tôi cứng đầu quá, cứ không quên
được tình cũ với anh.”
Nhìn thấy dáng người Hà Thích rõ ràng đang cứng lại,
Bì Hối lúc này mới cười vẻ mãn nguyện, ngâm nga bài hát bỏ đi. Bì Hối là một
người như thế, tính cách cương trực thẳng thắn, không bao giờ để tâm chuyện gì,
cũng không thể nhịn nhục được, dù là bạn bè chịu oan ức cũng sẽ thấy ngứa mắt
mà xuất hiện. Nhưng nổi giận rồi thì cũng quên hết.
Thực ra cô rất tốt bụng, nhưng lại không biết có thể
làm được chuyện tốt hay không thôi.
Trương Hằng cũng đã nghe ngóng được tin tức bạn trai
cũ của Viên Hỷ quay về từ Bì Hối, anh đến công ty tìm Bộ Hoài Vũ, mới gặp đã
hỏi phủ đầu: “Cậu và Viên Hỷ rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Bộ Hoài Vũ hờ hững “Hử?” một tiếng, ánh mắt vẫn tập
trung trên bản phân tích số liệu mà nhân viên vừa đưa đến.
Trương Hằng càng tức khí hơn, dấn lên một bước giật
lấy bảng biểu trong tay Bộ Hoài Vũ ném sang một bên, bàn tay tì lên mép bàn,
làm mặt lạnh hỏi từng chữ một: “Hỏi cậu có biết được Viên Hỷ đã gương vỡ lại
lành với bạn trai cũ chưa?”
Bộ Hoài Vũ lúc ấy mới ngẩng lên nhìn Trương Hằng, thần
sắc lạnh nhạt, chỉ khẽ gật gật đầu, trả lời gọn lỏn: “Biết, tớ đã chúc phúc cho
họ rồi.”
Trương Hằng đờ ra, hàng lông mày động đậy, nhìn Bộ
Hoài Vũ như nhìn quái vật một lúc, sau đó mới ưỡn thẳng người chỉ tay vào Bộ
Hoài Vũ, muốn nói gì đó nhưng tay chỉ một hồi cũng không nói được gì, chỉ biết
mím môi lại quay người bước về phía cửa.
Bộ Hoài Vũ chỉ lặng lẽ nhìn theo Trương Hằng, không
giải thích cũng chẳng ngăn cản.
Tay Trương Hằng đã đặt lên nắm cửa lại khựng lại, quay
người nhìn Bộ Hoài Vũ, đột ngột hỏi: “Mấy hôm nay cậu bận gì vậy?”
“Cổ phiếu.”
“Thế nào rồi?”
Bộ Hoài Vũ lắc đầu, “Không ổn.”
“Lỗ à?” Trương Hằng lại hỏi.
Bộ Hoài Vũ vẫn trả lời bằng vẻ thờ ơ: “Cho là vậy.”
Trương Hằng bỗng dưng cười lớn “hề hề” hai tiếng, sập
c