
ửa lại rồi quay lại, hùng dũng ngồi phịch xuống ghế salon bằng da thật, đôi
chân dài đặt trên kỷ trà để ngồi một cách thoải mái nhất, sau mới cười bảo:
“Gần đây tình hình cổ phiếu rất tốt, cậu lại lỗ á? Đúng là chuyện khó tin có
thật!”
Bộ Hoài Vũ không nói gì, hơi ngước cằm lên nhìn Trương
Hằng, tay phải theo quán tính xoay xoay cây bút bi dầu, đầu bút thỉnh thoảng gõ
lên bàn, vang lên âm thanh lanh lảnh.
Trương Hằng rung rung bàn chân, cười vẻ gian xảo, lại
chuyển chủ đề khác: “Tớ phải đi xem cái tên Hà Thích kia là thần thánh phương
nào mới được.”
Bộ Hoài Vũ hơi chau may lại, vẫn giữ nguyên giọng điệu
lạnh nhạt: “Hôm nay cậu không phải làm việc à?”
“Làm việc?” Trương Hằng nhướn mày kinh ngạc, “Tất
nhiên phải làm rồi, có điều, tiền thì không bao giờ kiếm cho đủ cả, vả lại hôm
nay không kiếm tiền thì còn ngày mai, còn người mà bỏ qua thì kiếm không ra nữa
đâu.”
Gương mặt Bộ Hoài Vũ cuối cùng đã toát lên vẻ không
vui, giọng nói vốn thờ ơ cũng có vẻ xúc động: “Có phải cậu rảnh quá nên khó
chịu không? Không có chuyện gì thì đến phiền tôi à, muốn làm gì thì làm đi!”
“Hề hề! Lần này mất bình tĩnh rồi nhỉ?” Trương Hằng
không những không bực bội mà còn tỏ ra vui vẻ, “Đã quan tâm mà còn làm bộ, mệt
lắm đấy, tớ còn không biết cậu hay sao?”
Bộ Hoài Vũ lạnh lùng lườm Trương Hằng một cái, cúi đầu
tiếp tục xem bản phân tích trên bàn, lạnh lùng bảo: “Lúc ra ngoài thì nhớ đóng
cửa vào.”
“Nói thật đi, trong lòng cũng khó chịu lắm chứ gì?”
“…”
“Đã dây dưa với nhau hơn nửa năm rồi chứ ít gì, tớ lại
cứ tưởng được uống rượu mừng của cậu rồi cơ đấy, ai ngờ được giữa đường lại xảy
ra chuyện thế này? Bộ Hoài Vũ, ta nói cậu cũng không biết nhanh trí hơn sao? Cô
bé như Viên Hỷ bây giờ khó tìm lắm, khó khăn lắm cậu mới gặp được thế mà không
biết nắm chặt, không phải tớ nói cậu chứ, đã già ngần này rồi, quan hệ nam nữ
có bao nhiêu việc, thế mà cậu vẫn không lo xong.”
“…”
Trương Hằng lảm nhảm không ngơi, Bộ Hoài Vũ vốn không
định đếm xỉa đến, rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, phân tích số liệu xem nãy giờ
mà không một số nào vào đầu nổi, đành ném sang một bên ngẩng lên nhìn Trương
Hằng, cố nhịn cơn tức giận: “Trương Hằng, nếu cậu thấy cô ấy tốt thì cứ đi theo
đuổi, cho dù giờ cô ấy đã có bạn trai, tôi tin đối với cậu cũng chẳng là gì cả,
cậu đừng có đến làm phiền tôi có được không?”
Trương Hằng thao láo mắt, vẻ mặt ra chiều bất hạnh:
“Tớ làm phiền cậu à? Sao tớ lại làm phiền cậu?”
Bộ Hoài Vũ cố gắng mím môi, ngẩng đầu lên hít hơi thật
sâu, sau mới nhìn Trương Hằng: “Cậu có thể không nhắc đến Viên Hỷ được không?”
“Tại sao? Sao lại không thể nhắc đến cô ấy?”
Lửa giận của Bộ Hoài Vũ cuối cùng đã bùng nổ, anh ném
mạnh cây bút lên trên bàn, sắc mặt tái xanh hỏi: “Cậu có khùng không? Bạn trai
cô ấy quay về rồi, tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải học hỏi mấy thằng
nhóc đi tranh đoạt đánh ghen hả? Mọi người đều là người lớn cả rồi, có gì để
vương vấn đâu? Thú vị lắm hả?”
Trương Hằng không cười nữa, đứng lên khỏi ghế salon,
giũ giũ vạt áo, thu lại vẻ tươi cười cợt nhả trên mặt, lạnh nhạt bảo: “Thú vị
chứ, tất nhiên là thú vị rồi, thứ mình thích thì phải tranh giành, ai mà có thể
đưa thứ cậu thích đến tận mặt cậu được? Người cũng thế, bạn trai cũ thì sao
nào? Ai mà chẳng từng có kinh nghiệm tình trường? Tớ thấy cô ấy với cậu là hợp
nhất, lão Bộ à, đừng có ngốc nữa, dù gì đường đường cũng là đại lão gia, muốn
người có người muốn tiền được tiền, cậu còn sợ gì nào?”
Hai người đối diện nhau cố chấp như thế, dường như
không hề có ý lùi bước, một lúc sau sắc mặt Bộ Hoài Vũ mới khá hơn một chút,
ánh mắt nhìn Trương Hằng như đang suy nghĩ gì đó, đột ngột hỏi: “Có phải cậu
cũng thích Viên Hỷ?”
Trương Hằng ngẩn ra, “Tớ?” Anh chỉ vào mũi mình hỏi,
cười càng dữ tợn hơn, “Đừng đùa, cô bé như Viên Hỷ á? Chỉ có kẻ vô vị như cậu
mới hợp với cô ấy thôi, bắt tớ cả ngày phải ở bên một cô gái như thế thì thà
cậu giết tớ cho rồi! Tớ thích cô ấy? Đúng là chuyện cười thế giới, cho dù có
ngày nào đó tớ điên lên vì một gốc cây mà bỏ qua cả khu rừng, cho dù không được
cây bông gòn thì cũng phải là dương liễu, thì cũng không đến nỗi phải chọn một
cây táo khô khốc như Viên Hỷ đâu! Ha ha, buồn cười quá, lão huynh à cậu lần này
nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ vì cậu thôi, chẳng có ý gì khác cả, tớ có thể bảo đảm
trước Đảng.”
Trương Hằng vừa cười vừa bước ra ngoài, ra khỏi phòng
rồi vẫn không quên thò đầu vào dặn một câu: “Đừng có quên đấy, chúng ta tìm cơ
hội quen biết tên Hà Thích gì gì đó, tớ phải xem hắn là loại người thế nào!”
Trương Hằng đã đi rồi, Bộ Hoài Vũ vẫn không thể xem
tiếp báo cáo, từng dãy chữ số đập vào mắt nhưng không thể chui nổi vào đầu, anh
không hề tán đồng lý luận của Trương Hằng, nam nữ mấy người dính líu với nhau
chỉ vì tình cảm, anh thấy chuyện này rất chán chường. Không phủ nhận rằng anh
có cảm tình với Viên Hỷ, thậm chí đã thích cô, nhưng không hề chứng minh rằng
anh sẽ vướng vào mớ tình cảm rắc rối vì cô, vả lại cũng chẳng có gì phải lằng
nhằng cả.
Bộ Hoài Vũ lắc lắc đầu, t