
tờ giấy được? Những việc chính mình cũng không làm được thì sao có thể đòi hỏi
người khác làm? Cô hiểu rõ, rất rõ, nhưng chính vì hiểu rõ cô vẫn không kìm được
phải để tâm.
Cô gọi điện hỏi Bì Hối: “Nếu Tiêu Mặc Đình gọi tên
người con gái khác trong mơ, cậu sẽ làm thế nào?”
“Cứt! Dám à? Tớ sẽ phăng teo luôn anh ấy, cho làm Đông
Phương bất bại đệ nhị luôn!” Bì Hối giận dữ, như thể Tiêu Mặc Đình đã làm
chuyện có lỗi với cô thật, lửa giận cứ thế theo đường dây điện bùng cháy.
Viên Hỷ bên này chẳng nói chẳng rằng, lòng thầm ngưỡng
mộ Bì Hối, cô nàng không bao giờ che giấu tâm sự của mình, mà thẳng thắn bày tỏ
tình cảm, sống rất đơn giản mà thoải mái. Kỳ thực Bì Hối là người nhìn có vẻ
thô bạo nhưng lại rất tinh tế, cảm nhận được sự trầm mặc của Viên Hỷ, cô lập
tức hạ giọng, chần chừ hỏi: “Viên Hỷ, sao vậy? Hà Thích có lỗi với cậu à?”
Trong lòng Viên Hỷ có phần cay đắng, nhưng vẫn cười
khẽ: “Không, anh ấy rất tốt.”
Bì Hối không tin, lại hỏi: “Vậy sao nghe giọng cậu có
vẻ ủ rũ vậy?”
“Cũng có chút… mệt, Bì Hối, mẹ mình… định cưới vợ cho
anh…”
“Cứt thật!” Âm lượng của Bì Hối đột ngột cao vút lên,
khựng lại một lúc mới tiêu hóa được tin tức này, không biết phải nói gì nên lẩm
bẩm một lúc mới nói: “Mẹ cậu… mẹ cậu… đúng là sáng tạo thật!”
Viên Hỷ không ngờ Bì Hối lại dùng từ “có sáng tạo” để
hình dung mẹ mình, ôm lấy ống nghe không nói gì, chỉ thấy tròng mắt nóng lên.
Bì Hối bất bình thay Viên Hỷ, lại tiếp tục nói: “Viên
Hỷ, tớ nói cái này cậu đừng giận, tớ cũng không phải khích bác quan hệ mẹ con
của cậu, mà tớ thực sự không hiểu nổi mẹ cậu, cậu có phải do bà sinh ra không?
Có phải bà muốn vắt kiệt cậu mới nghĩ ra trò này? Tình trạng anh cậu mà kết hôn
được à? Mẹ cậu có phải chê cậu sống chưa đủ mệt, mới nghĩ cách bắt cậu cõng cái
của nợ này cả đời không? Cậu mặc kệ đi, muốn cưới thì để bà đi mà cưới! Cậu
buồn làm gì cho bực thân!”
Viên Hỷ mím môi: “Tớ cũng không biết bà nghĩ gì nữa,
Bì Hối, tớ cảm thấy mệt, rất mệt, bố năm nay đã sáu mươi rồi, vì kiếm tiền cho
anh cưới vợ mà bây giờ vẫn phải khuân vác thuê cho người ta, tớ bỏ mặc được
không? Thương ông lắm! Nhưng tớ phải lo thế nào đây? Hả? Bì Hối, tớ phải lo sao
đây?”
Bì Hối cũng lặng thinh trước câu hỏi của Viên Hỷ, hồi
lâu sau mới thở dài hỏi: “Chuyện này cậu bảo Hà Thích biết chưa?”
“Chưa.” Cô không nói với Hà Thích, không biết phải nói
gì về gia đình mình, điều kiện của anh tốt như vậy, đến mức cô chẳng cách nào
nói thật cảnh nghèo túng của nhà mình ra. Cô xiết bao hy vọng mình cũng có một
gia đình tương xứng với anh, không cần phải lo nghĩ, không cần phải che giấu
gì, cho dù bần hàn một chút, nhưng chí ít cũng hạnh phúc, song gia đình cô có
thể được gọi là hạnh phúc không?
Có lẽ sẽ rất nhiều người dùng giọng điệu bất bình chỉ
trích cô hư vinh, nói cô tự ty, là giả tạo, sau đó bảo cô phải lạc quan, phải
nghĩ thoáng, phải ưỡn thẳng lưng lên đối mặt với cuộc sống, cho dù nó đầy đau
khổ. Trong cái xã hội này, rất nhiều người có thể nhìn người khác mà nói ra
từng tràng từng tràng châm ngôn nhân sinh, sau đó bảo bạn không nên làm thế
này, mà phải làm thế kia. Họ nói nhẹ nhàng đến thế, lý trí và thẳng thắn đến
thế, vì họ chưa bao giờ trải qua khó khăn, mà cái thứ khó khăn đó, chỉ khi tự
mình nhận chịu nó mới có thể gọi là khó khăn, nếu người khác gặp khó
khăn, nhiều nhất bạn cũng chỉ đồng cảm thôi.
Viên Hỷ có thể thản nhiên nói trước mặt Bộ Hoài Vũ và
Trương Hằng rằng: “Em rất nghèo, không có tiền đãi cơm hai anh”, nhưng cô không
cách chi bảo Hà Thích rằng “Anh trai em là một thằng khờ, bố em giờ phải bán
sức lao động, định kiếm tiền cưới vợ cho anh.” Mấy người chịu lộ ra cảnh nghèo
túng của mình trước mặt người yêu đâu?
Cô không nói được, bảo cô tự ty cũng được, nói cô hư
vinh cũng xong, cô thật sự không thể nói với Hà Thích.
“Cậu nên nói với Hà Thích,” Bì Hối bảo, “Nếu đã quyết
định ở bên anh ấy, cuộc sống sau này hai người phải cùng đối mặt, bất luận là
khổ đau hay hạnh phúc, Viên Hỷ, cậu cứ thế này thì tớ sẽ rất lo, cậu giấu Hà
Thích quá nhiều, cậu có chắc chắn người anh ấy yêu là cậu thật sự hay không?
Hay là yêu một hình tượng hoàn mỹ mà cậu tạo ra? Cậu làm thế, có công bằng với
anh ấy không?”
Ngủ đến nửa đêm, Viên Hỷ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khó
nhọc mở đôi mắt đang díu lại với nhau, nhận ra Hà Thích đang bế mình vào phòng
ngủ, “Anh làm gì vậy?” Cô hỏi.
Hà Thích cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của cô,
khẽ cười, “Bé con, sao em lại ngủ trên salon? Cũng may anh nhìn thấy, không thì
ngày mai em lại ốm mất.”
Dây thần kinh Viên Hỷ chưa phản ứng kịp, đờ đẫn vươn
tay ra vuốt ve gò má Hà Thích, hỏi khẽ: “Say rượu có đau đầu không?”
Hà Thích cười, lắc đầu, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn
tay Viên Hỷ một cái, đáp: “Anh không sao, ngủ một giấc là khỏe ngay, chút rượu
đó có nhằm nhò gì.”
Viên Hỷ nghe anh lại huênh hoang thì không nhịn được
mỉm cười. Hà Thích đặt Viên Hỷ lên chiếc giường còn lưu lại hơi ấm của anh, rồi
cũng nằm xuống ngay sát bên cô. Viên Hỷ hơi mất tự nhiên, dịch sang bên m