Old school Easter eggs.
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324972

Bình chọn: 9.00/10/497 lượt.

o thì thấy sắc

mặt anh thay đổi, tiếp đó luống cuống che đậy thức ăn lại, miệng thì thầm

“Nhanh lên, mau giấu đi!”

Lời chưa dứt, cửa đã bị đẩy mạnh ra, Viên Hỷ giật thót mình, suýt nữa ném luôn

hộp cơm trên tay đi. Mấy người chen chúc ngay ở cửa, đều thò đầu vào nhìn hai

người trong phòng với vẻ kinh ngạc, ánh mắt di chuyển từ hai người đến hộp thức

ăn đang tỏa hơi nóng nghi ngút trên bàn rồi lại quay về hai người, gương mặt

mọi người đều đổi thành vẻ tức giận, kêu réo: “Sư huynh! Quả nhiên là anh!

Không nghĩa khí gì hết! Mình anh trốn vào đây ăn cơm tình yêu bỏ bọn em chết

đói!”

Vừa nói mọi người vừa chen nhau vào, chia nhau hết

sạch sẽ thức ăn trong lúc Viên Hỷ há mồm trợn mắt đờ đẫn, ăn xong vẫn còn chưa

thỏa mãn mà hỏi tiếp: “Chị dâu, còn nữa không? Chắc là không mang tí ti này đến

thôi chứ?” Có người còn chồm đến thì thào hỏi Viên Hỷ còn có chị em gái nào

không, chỉ cần tay nghề bằng nửa cô là được, anh ta sẽ cưới ngay. Có người còn

thực tế hơn, bắt đầu rảo quanh Viên Hỷ hai ba vòng, sau đó hỏi thẳng Viên Hỷ

thấy anh ta thế nào? Nếu được thì đá Hà Thích đi rồi theo anh ta là xong.

Viên Hỷ dở cười dở mếu, Hà Thích càng tức đến mắt đứng

tròng, tiến lên đấm cho tên nhiều chuyện kia một đấm, rồi hậm hực kéo Viên Hỷ

ra ngoài. Viên Hỷ quay lại kêu lên: “Ối… hộp cơm của em!” Hà Thích quay vào thu

dọn hộp cho cô, thấy cái nào cũng trống rỗng, đến tầng đựng món cháo cũng sạch

sẽ, không nén được cười và mắng: “Cứt thật! Ai ăn thế này? Sao còn sạch hơn cả

chó liếm đĩa nữa?”

Mọi người cười to, chen vào giúp anh thu dọn hộp cơm

lại, Hà Thích lấy đồ xong kéo Viên Hỷ ra ngoài, cô nghe thấy tiếng trêu đùa sau

lưng thì có phần ngại ngùng, hỏi Hà Thích: “Sao anh lại đi?”

Hà Thích quay lại nhìn cô, đáp: “Đưa em về, tiện thể

ăn chút gì đó.” Lại hỏi: “Ủa? Trong nhà còn gì không? Chắc không phải đều mang

hết đến đây chứ?”

“Chắc vẫn còn, lúc em đi thì Bì Hối vẫn ở đó,” Viên Hỷ

cười đáp, lại nghĩ hôm nay mình chuẩn bị không chu đáo, nên mang theo nhiều

hơn, như thế Hà Thích cũng nở mặt nở mày với đồng nghiệp, bèn nói với Hà Thích

với vẻ hối lỗi: “Hôm nay phải mang theo nhiều hơn, em chỉ mang theo một ít,

đồng nghiệp của anh có trách móc không?”

“Đám sói đói đó hả? Em làm bao nhiêu cũng không đủ cho

họ ăn đâu, vả lại, nhà chúng ta cũng có nồi cơm không đáy đâu!” Hà Thích cười,

ấn nút thang máy rồi quay lại nháy mắt với Viên Hỷ, thì thào: “Đừng nói là

không làm được, mà có làm thì cũng không cho bọn họ ăn.”

Viên Hỷ có vẻ không hiểu lắm ý của anh, hỏi lại: “Tại

sao?”

Thang máy đã xuống, Hà Thích vừa kéo Viên Hỷ vào thang

máy, vừa quay lại cười: “Anh ghen.”

Hai người cười nói ra khỏi thang máy, Viên Hỷ vừa

ngước lên đã nhìn thấy lão Từ đang bước đến phía này, thế là len lén kéo vạt áo

Hà Thích, cười khẽ: “Ấy, sếp anh đến kìa, anh có bị xem là trốn việc không? Có

cần trốn không?”

Hà Thích nhìn theo ánh mắt Viên Hỷ, thấy dáng người

phía sau lưng lão Từ thì vẻ mặt đanh lại, như có chút do dự, rồi mới kéo tay

Viên Hỷ tiếp tục đi. Lão Từ cũng nhìn thấy họ, cũng đờ ra, bất giác quay lại

nhìn cô gái sau lưng một cái, rồi tiếp tục khẽ nhíu mày nhìn Hà Thích với vẻ dò

hỏi.

Hà Thích cười gượng gạo, lên tiếng chào lão Từ, “Lão

Từ, hai người về rồi à, tôi đưa Viên Hỷ về trước, lát nữa quay lại.”

Viên Hỷ lúc này mới chú ý thấy cô gái trẻ sau lưng lão

Từ, có vẻ chỉ khoảng hai tư, hai lăm tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc ngắn sáng

sủa, đôi mày đậm dài rất đẹp khiến đôi mắt càng có thần hơn, đôi mắt không phải

mắt quả hạnh như thường thấy mà hơi dài, đuôi mắt hơi cong lên trên, khiến ngũ

quan trên gương mặt càng sinh động hơn.

Cùng lúc Viên Hỷ quan sát cô gái thì đối phương cũng

chăm chú nhìn lại Viên Hỷ, một lúc sau, khóe môi cô gái nở một nụ cười, nụ cười

ấy khiến mày mắt cô gái càng sáng sủa xinh đẹp hơn.

Đó đúng là một cô gái mày mắt sinh động, Viên Hỷ không

nén được nghĩ rằng, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải, nhìn cô ấy rất quen mắt.

Cô gái đó dời ánh mắt khỏi Viên Hỷ, cười hỏi Hà Thích:

“Hà, không giới thiệu à?”

Sắc mặt Hà Thích có vẻ khó chịu, anh quay sang nhìn

Viên Hỷ, tay bấc giác nắm tay cô chặt hơn, sau đó lại nhìn cô gái kia, do dự

một lúc rồi trầm giọng nói: “Đây là Viên Hỷ, bạn gái của anh.”

Viên Hỷ cười thoải mái với cô gái kia, lên tiếng:

“Chào, tôi là Viên Hỷ, hì hì, nếu không đoán nhầm thì cô là Ella đúng không? Hà

Thích cũng nhắc đến cô rồi, cô còn đẹp hơn trong hình.”

Cô gái kia rõ ràng ngẩn ra một lúc, không chỉ cô ta mà

cả lão Từ và Hà Thích đứng cạnh cũng sững sờ. Viên Hỷ khẽ nắm tay Hà Thích thật

chặt, quay lại cười nói với anh: “Em không nhầm chứ?”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Viên Hỷ, thần kinh nãy giờ

căng thẳng của Hà Thích cuối cùng đã giãn ra, anh không nén được cười, đáp: “Ừ,

đúng thế, đây chính là cô bạn học ở Mỹ mà anh đã nhắc đến với em, Ella.”

Anh quay lại cười với lão Từ và Ella: “Có cơ hội sẽ trò chuyện sau, tôi phải

đưa Viên Hỷ về nhà, lão Từ, phần của tôi cũng ổn rồi, lát nữa anh xem thử nhé.”

Lão Từ “ừ” một tiếng rồi kéo Ella đi