Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323171

Bình chọn: 9.00/10/317 lượt.

ao lần nào

em xuất hiện cũng sinh động thế? Cho dù muốn thu hút sự chú ý của bọn anh thì

cũng đâu cần làm quá mức vậy đâu? Ngồi mạnh như thế, anh đây có thể nghe thấy

âm thanh phần mông xinh của em chạm đất kia đấy!”

Viên Hỷ đã sắp thẹn quá hóa giận, liếc Bộ Hoài Vũ một cái, anh lại không nhìn

cô mà quay lưng lại, ngắm quảng cáo trên bảng điện tử.

Trương Hằng vẫn đứng kia cười đến không biết sống chết

là gì, vươn tay ra kéo Viên Hỷ dậy: “Dậy nào, xem xem mông có dập không?”

Viên Hỷ gạt tay anh ta ra, tức giận đùng đùng nghiến

răng nghiến lợi nhìn Trương Hằng, Trương Hằng đâu biết rằng Viên Hỷ vì muốn

tránh họ nên mới ngã đau như thế, thấy bộ dạng cô như vậy liền không nhịn được

cười, hỏi: “Em gái à, chúng ta có thù hả? Em muốn xơi tái anh à?” Sau đó lại cố

ý quay đầu, gào lên vẻ bất hạnh với Bộ Hoài Vũ: “Cậu đắc tội với em gái này

hả?”

Bộ Hoài Vũ quay người lại, không hề nhìn Viên Hỷ, trên

gương mặt vẫn nét dửng dưng, hỏi Trương Hằng: “Cậu vẫn muốn đi ăn chứ? Không ăn

thì biến về mau mau, đâu ra mà nhiều lời thế không biết!”

Trương Hằng cười hề hề, xoay lại hỏi Viên Hỷ: “Em làm

việc ở đây à?”

Viên Hỷ gật đầu, muốn xoa xoa mông mình, nhưng đứng

trước mặt hai người đàn ông thế này lại cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

“Ớ! Đúng là có duyên thật,” chỉ vào Bộ Hoài Vũ lại hỏi

tiếp: “Tên này cũng làm ở đây, hai người có quen nhau không?”

Viên Hỷ cũng không biết nghĩ thế nào mà phản ứng lúc

ấy là lắc đầu, không ngờ Bộ Hoài Vũ lại gật gật đầu. Trương Hằng liền nghệch

ra, lại “hề hề” cười khan hai tiếng, “Được rồi, mặc kệ trước đây đi, anh là

Trương Hằng, tên này là Bộ Hoài Vũ, còn em?”

“Viên Hỷ.”

“Ừ, tốt, vậy xem như quen nhau rồi nhé, sau này nếu có

người lại hỏi hai người thì đừng có lạc tông như vậy nữa!” Trương Hằng cười

nói, rồi lại hỏi: “Ăn cơm chưa, đi cùng nhé?”

“Tôi ăn, ăn rồi.” Viên Hỷ chưa từng nói dối bao giờ

nên giọng nói có vẻ mất tự nhiên.

Trương Hằng nhìn Viên Hỷ cười gian, hỏi: “Ăn… ăn được

gì rồi?”

Viên Hỷ thoáng nghẹn họng, mất tự tin liếc Bộ Hoài Vũ

một cái, thấy anh cũng đang lặng lẽ nhìn mình thì lời nói dối đã ở ngay miệng

cũng không cách nào thoát ra được.

Bộ Hoài Vũ thấy dáng vẻ Viên Hỷ há mồm cứng họng thì

cũng cười khẽ một lúc rồi bảo: “Nếu đã chưa ăn thì cùng đi.”

Trương Hằng cũng đế thêm vào: “Đừng có nhỏ nhen thế,

thấy một cô nàng bé nhỏ lanh lợi như em mà sao lại lằng nhằng thế, đi thôi,

cùng đi với nhau, người càng đông càng vui, tên này mới kiếm được một khoản kha

khá, chúng ta trấn lột hắn một bữa mới được!”

Bị

lời Trương Hằng khiêu khích, Viên Hỷ cũng thấy mình đúng là lằng nhằng thật,

thì ăn một bữa cơm thôi mà, đi thì đi chứ! Gật gật đầu, và rồi theo Bộ Hoài Vũ

và Trương Hằng lên xe. Xe chạy đến trước cửa nhà hàng, Viên Hỷ lại nhấp nhổm

không yên, từ ngoài nhìn vào thì thấy nhà hàng này chắc không hề rẻ, cứ tỉnh bơ

ăn một bữa của người ta thế này, thịnh tình này về sau biết trả thế nào? Cũng

phải mời lại ở một nhà hàng đắt ngang ngửa thế này ư?

Trong lòng cô có phần hối hận, trách bản thân không

đầu không não, trước đây rõ ràng nghe đồng nghiệp nói là Bộ Hoài Vũ rất biết

kiếm tiền, sao lại không nghĩ ra nơi mà những người như họ ăn uống không phải

là những chỗ mình có thể trả tiền nổi kia chứ? Có lẽ, tiền một bữa ăn này cũng

đáng giá cả một tháng ăn của cô, gửi về nhà thì bố có thể bớt được bao nhiêu

lần đi đưa hàng cho người ta?

Thêm nữa là, họ đưa cô đến ăn cơm Tây, mà cô thì trước

giờ chưa hề ăn cơm Tây bao giờ, bước vào khéo lại chẳng làm trò cười cho thiên

hạ ấy chứ?

Xuống xe rồi, bước chân Viên Hỷ liền do dự rụt rè hẳn,

Trương Hằng đứng phía trước đợi, thấy cô đứng im thì tưởng cô đợi Bộ Hoài Vũ

gửi xe, liền cười hi hi gọi: “Không cần đợi cậu ấy, chúng ta vào trước đi.”

Viên Hỷ “ừ” một tiếng, nhưng bàn chân vẫn không hề

động đậy, ngẩng lên nhìn trên bảng hiệu nhà hàng hình như không phải chữ tiếng

Anh, lại quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ đang theo sau, cúi đầu cắn nhẹ lấy môi, lúc

này mới lại do dự ngẩng đầu, bảo: “Thật ngại quá, tôi chợt nhớ ra buổi trưa còn

có việc, không thể ăn cơm với các anh được, sau này có dịp sẽ đi sau vậy.”

Bộ Hoài Vũ lật lật chìa khóa trong tay, lẳng lặng nhìn

Viên Hỷ, không nói gì.

Trương Hằng lại ngẩn ra, chăm chú nhìn Viên Hỷ rồi

chợt bật cười, lại quay lại đứng bên cạnh Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, lúc này đột

ngột lấy tay đập mạnh vào trán mình một cái, gương mặt đầy vẻ ủ rũ, “Ây da! Cái

đồ đầu heo này! Sao tôi lại quên được nhỉ! Buổi trưa tôi có việc, hôm nay không

ăn được bữa này rồi! Hôm khác đi, thế nào, các anh em? Hôm khác tôi mời hai

người!”

Nói xong, gương mặt đầy hối lỗi liếc nhìn Viên Hỷ,

Viên Hỷ cũng đờ ra, trong lòng cũng có phần hối hận, nếu biết sớm anh ta cũng

có việc, vậy lúc nãy cô không cần nói dối làm chi, khiến mặt mình bây giờ cũng

nóng rực cả lên.

Trương Hằng hỏi: “Nhìn rõ rồi chứ?”

Viên Hỷ nghệch ra, lại nghe thấy Trương Hằng cười hi

hi mà rằng: “Đây mới chính là dấu hiệu anh quên việc đấy, lúc nãy nhìn em là

biết ngay nói dối rồi, thật là, đến cả nói d


Lamborghini Huracán LP 610-4 t