
ối mà em cũng không lưu loát được
sao? Thôi thì thà rằng đừng nói còn hơn, làm tổn thương cảm tình bọn anh biết
bao!”
“Trương Hằng!” Bộ Hoài Vũ ngăn cản anh ta nói tiếp,
“Đừng để ý đến cậu ấy, có việc thì về trước đi.” Anh nói.
Viên Hỷ thoáng chốc được Bộ Hoài Vũ giải vây, chỉ thấy
mặt mình càng nóng hơn, có điều việc đã đến nước này, xem như cô cũng thoải mái
hơn, ngẫm nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên phóng khoáng nói: “Xin lỗi, tôi không
nên nói dối, buổi trưa không có việc, nhưng tôi vẫn không thể ăn cơm với các
anh được!”
Cô nói như vậy nhưng Trương Hằng lại không hiểu nổi,
lòng thầm nghĩ cô nhỏ này sao mà nói đi nói lại mãi thế, anh ta bèn bồn chồn
nhìn Viên Hỷ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Bộ Hoài Vũ.
Bộ Hoài Vũ tuy vẫn chẳng nói gì, lúc này trên mặt lại
phảng phất nét cười, lặng lẽ nhìn Viên Hỷ, Trương Hằng thấy thế càng kỳ lạ hơn.
Viên Hỷ mím mím môi, mở miệng: “Ừ, vì bữa cơm này các
anh mời tôi chắc chắn không rẻ, tôi lại không có nhiều tiền mời lại các anh,
cho nên…”
“Nên em mới không đi?” Trương Hằng thắc mắc.
Viên Hỷ gật đầu.
Trương Hằng cười vẻ bất lực, “Bọn anh có nói bắt một
cô bé như em mời lại ư? Thật là, chỉ thấy là mấy lần gặp nhau thế này, xem như
cũng có duyên với nhau, hơn nữa,” Anh cười chỉ chỉ Bộ Hoài Vũ, nói tiếp: “Ăn
cơm với tên đàn ông lạnh lùng này đâu có vui vẻ thoải mái như ăn cơm với cô em
gái như em chứ, sao em lại suy nghĩ nhiều vậy làm gì?”
Viên Hỷ cười nhẹ, lắc đầu, “Không được, tôi có nguyên
tắc của mình, vô công thì không hưởng lộc, cứ thế mà ăn bữa này của các anh,
trong lòng tôi sẽ bứt rứt mãi, tuy tôi nghèo nhưng tôi không muốn nợ người
khác.”
Nghe Viên Hỷ nói thế, sắc mặt Trương Hằng có vẻ không
vui, đôi mày chau lại, “Này này, cô gái này, không dứt khoát gì hết! Em…”
Bộ Hoài Vũ vỗ vào vai Trương Hằng, ngăn câu nói sau
của anh ta lại, nghiêng sang nói với Viên Hỷ: “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bình
thường chúng tôi cũng hiếm khi đến đây, hôm nay tôi kiếm được nhiều hơn một
chút, nên tên này mới đòi tôi đãi một bữa ở đây, lần sau cô mời lại thì chọn
nơi nào cũng được, đã là bạn rồi thì không cần kiểu cách nhiều thế.”
Anh nói như vậy, Viên Hỷ lại càng cảm thấy mình con
nhà nghèo hơn, lại thấy Bộ Hoài Vũ đầy vẻ chân thành thì trong lòng càng mâu
thuẫn thêm.
“Một lời thôi, đi hay là không đi?” Trương Hằng hỏi.
Viên Hỷ mím môi cật lực gật đầu, vừa bước đến cửa vừa
cười đáp: “Đi thì đi! Các anh đừng hối hận nhé! Buổi sáng tôi chưa ăn sáng đâu!
Hơn nữa cùng đừng cười nhạo tôi! Đây là lần đầu tôi ăn cơm Tây đấy!”
Bộ Hoài Vũ nhẹ nhàng cười, không nói gì cả, Trương
Hằng lại cố ý bày ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Không phải chứ? Viên Hỷ, sao em lại
quê thế? Lần đầu tiên thật à?”
Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi hỏi: “KFC và McDonald thì có
được tính không?”
Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng cùng cười, ba người theo
nhân viên phục vụ đến một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, Trương Hằng đón lấy thực
đơn, thò đầu ra cười nói nho nhỏ với Viên Hỷ: “Không sao, đừng căng thẳng, lát
nữa em xem anh đây làm thế nào thì làm theo như vậy là được.”
Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ rất chăm chú nghe Trương Hằng
chỉ bảo thì nói khẽ: “Đừng nghe cậu ta chỉ bậy, không biết thì không biết, có
gì mất mặt đâu, nếu không biết nên chọn món nào thì chọn giống chúng tôi là
được mà.”
Viên Hỷ cười cười, gật đầu, và đúng là đã chọn giống
Bộ Hoài Vũ thật.
Trương Hằng cũng cười hì hì, “Đúng thế, cứ học theo là
được, ai mà chẳng có lần đầu tiên, lúc bạn gái thứ ba của anh ra ngoài ăn cơm,
cô ấy còn đòi người ta bít tết chín nữa cơ! Bây giờ thì thế nào! Xem chừng còn
hệt như người từ nước Anh…”
Đang nói thì nhân viên phục vụ hỏi muốn bít-tết chín
mấy phần, Trương Hằng chọn sáu phần chín, Bộ Hoài Vũ lại cần tám phần, đến lượt
Viên Hỷ thì khó xử ra mặt.
Trương Hằng vừa thấy vẻ mặt của cô thì gương mặt có
phần nhăn nhó, thấp giọng hỏi: “Viên Hỷ à, chắc em cũng không đòi mười phần đấy
chứ?”
Viên Hỷ nhìn anh, ngượng ngập gật đầu, cô quả vẫn
không dám ăn đồ ăn sống!
Trương Hằng đảo đảo mắt, “Được, thôi coi như anh chưa
nói gì hết nhé.”
Bộ Hoài Vũ cũng ngồi cười khẽ, nhưng lại đổi món khác
cho Viên Hỷ, cô mỉm cười với anh, trong lòng thầm cảm kích sự tinh ý ấy.
Nói thực, Viên Hỷ thấy những món ăn này thật không
ngon bằng tự tay mình nấu, nhưng không khí ở đây thì rất hay, đặc biệt là có
những chàng trai ngoại hình xuất sắc như Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ ngồi kế bên
ăn cơm và trò chuyện khe khẽ với bạn, thì cảm giác đúng là tuyệt vời!
Bộ Hoài Vũ không ưa nói nhiều, cả một bữa cơm hầu như
chỉ toàn là Trương Hằng thao thao bất tuyệt, tên này cũng khá, cho dù nói gì
cũng rất bài bản, chọc cho Viên Hỷ cười mãi không ngừng, lúc lên ruột nhất cô
không dám ăn gì, vì sợ sẽ phun hết đồ ăn ra mất.
Nói mãi nói mãi, rồi chủ đề đã chuyển sang Viên Hỷ,
Trương Hằng cười nói: “Viên Hỷ, anh vừa nhìn đã biết cô bé như em rất tốt, rất
giản dị, những cô gái bây giờ đều uốn tóc quăn như bờm sư tử, y phục thì lại
lớp dài lớp ngắn, cái cần ngắn thì lại dài nơi cần dài thì lại ngắn, mặt thì
giống hệt bả