
ng màu vẽ, chỉ theo đuổi cá tính mình, nhìn thấy là anh đã chóng
mặt, em vẫn là hay nhất, ăn mặc tùy nghi cẩu thả, mặt mộc không trang điểm, đến
lông mày cũng không tỉa, rất tốt, bây giờ sắp trở thành động vật quý hiếm rồi!”
Viên Hỷ khóe môi hơi chúm lại, hỏi Trương Hằng: “Anh
đang khen tôi đấy à?”
Trương Hằng nghiêm chỉnh gật đầu, “Nhưng có phần nhạy
cảm quá mức, lấy ví dụ bữa ăn hôm nay, em nói xem mình có rỗi hơi không nào?
Chẳng ai sinh ra mà đã là người giàu cả, cứ lấy tên này mà xem là biết, em đừng
thấy hắn bây giờ oai phong tuyệt đỉnh, hắn cũng từng vượt qua lúc chán chường
nhất, khi nghèo thảm nhất đã từng gặm mì ăn liền cả tháng trời, nếu không có
anh thì hắn đã chết vì thủng dạ dày ở trong nhà từ lâu rồi!”
Viên Hỷ kinh ngạc nhìn Bộ Hoài Vũ, “Anh bị thủng dạ
dày thật ư?”
Bộ Hoài Vũ vẫn cười nhẹ, “Suýt nữa thôi, có điều dạ
dày thực sự không khỏe lắm, nếu không thì sao có thể nhìn ra ngay đêm đó cô ôm
bụng nhầm vị trí?”
“Hử? Hai người đang nói gì thế?” Trương Hằn nghi hoặc
hỏi.
Viên Hỷ nhớ đến chuyện đêm đó đã ngồi xe của Bộ Hoài
Vũ, cũng không biết chiếc ghế đó có bẩn hay không, nhưng hết cách hỏi, mặt ửng
đỏ lên.
Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ đỏ mặt, cũng sực nhớ ra chuyện
này không nên nhắc nữa, vừa nãy nhất thời sơ ý nên mới nói ra, bản thân cũng có
phần ngượng ngập, nghe thấy Trương Hằng hỏi thế thì cũng sợ chuyện này mà khơi
lại thì Viên Hỷ lại ngại ngùng, nên cười đáp, “Có gì đâu, cậu ăn phần cậu đi,
đâu ra mà lắm chuyện thế.”
Trương
Hằng cũng là người cực kỳ thông minh lanh lợi, nhìn tình hình như vậy cũng chợt
nhớ ra lúc mới đầu đã hỏi họ có quen nhau không, Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ hai
người đã phản ứng khác hẳn, trong lòng cũng cảm thấy khá thú vị, khóe môi vẫn
mang nụ cười nhưng không hỏi nữa, tự động chuyển chủ đề nói chuyện sang hướng
khác. Bì Hối từ nhà quay về, vừa vào cửa đã bắt đầu oán
trách bà mẹ mình thiên vị, chuyện gì cũng so sánh cô với bà chị Bì Thao, lúc
nhỏ thì so chuyện học hành, khó khăn lắm mới đến lúc tốt nghiệp lại bắt đầu so
về công việc, đến bây giờ, ngay cả chuyện qua lại với bạn trai cũng bị đem ra
so sánh.
“Hỷ à, cậu nói xem sao mẹ tớ lại thiên vị thế kia chứ?
Đã hai mươi năm rồi còn chưa thấy đủ sao?”
Viên Hỷ vừa cười vừa liếc cô bạn một cái, “Được rồi,
đó vẫn là mẹ ruột của cậu, tớ thì thấy dì rất tốt đó chứ, có lúc nào cậu yêu
cầu mà cuối cùng dì không đáp ứng đâu? Quá nuông chiều cậu rồi đấy, đừng có đòi
hỏi nữa.”
“Nuông chiều tớ á?” Bì Hối hừ mũi một tiếng, nhếch mép
bảo: “Đó chắc chắn là do bà ấy hổ thẹn, vừa mới sinh tớ ra đã vứt về quê, sao
không bỏ Bì Thao đi? Thật là!”
Khi cha mẹ Bì Hối sinh hạ hai chị em họ, vợ chồng đều
đang đầu tắt mặt tối với công việc, lại thêm hai sinh mạng đòi ăn đòi uống nữa,
làm sao lo liệu chu toàn được, đành phải cắn răng, đưa Bì Hối khỏe mạnh hơn về
quê cho ông bà nuôi dưỡng, cho đến khi Bì Bối được bảy, tám tuổi mới đón về để
học tiểu học.
Lúc ấy Bì Hối là cô bé quê mùa đến từ một tỉnh nhỏ,
sao có thể so được với Bì Thao luôn sống tại thành phố lớn? Khi Bì Thao lên bốn
tuổi đã bắt đầu vào cung thiếu niên tập múa, còn Bì Hối vẫn đang bò lê trên sân
đất trống sau nhà bà nội, chơi trò “tè đất thành bùn” với bọn Viên Hỷ!
Bì Hối tức giận tố khổ về tính thiên vị của cha mẹ
mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ vừa gặm táo vừa hớn hở nghe, cô hiểu rõ Bì Hối, hai
người xem như cùng lớn lên từ khi còn mặc quần thủng đít, chớ nghe Bì Hối kể lể
ra vẻ bị ức hiếp, cô ấy mà khổ thế cơ á? Quên đi! Lúc nhỏ cô nàng ở nhà bà nội,
kế bên nhà của Viên Hỷ, lúc ấy Bì Hối còn có một người anh họ cũng ở cùng, lớn
hơn Bì Hối chừng hai, ba tuổi, suốt ngày bị cô nàng bắt nạt đến thảm thương,
khoan nói đến chuyện đồ ăn ngon đồ chơi đẹp tất tật đều của Bì Hối, đến cả lúc lên
bàn ăn, Bì Hối luôn một tay cầm muỗng xúc thức ăn vào miệng, một tay cầm chiếc
muỗng nhỏ của anh họ so sánh, còn hung dữ quát: “Không được ăn!”
Thực ra người già luôn có tâm lý trọng nam khinh nữ,
nhưng đến lượt Bì Hối thì hai cụ cũng đành bó tay, chỉ có thể mở to mắt nhìn
chằm chằm cháu nội đáng thương ngồi trên ghế, đợi Bì Hối ăn hết mới dám động
muỗng.
Viên Hỷ khi ấy ngồi trong căn nhà kế bên, nghe bà nội
bên kia dỗ dành ngọt nhẹ “Cháu ngoan, trả muỗng cho anh trai nào, ngoan nào, cô
bé ngoan, bà nội mua cho đồ ăn ngon nhé! Chúng ta không cho anh đâu! Ngoan nào,
đưa muỗng cho anh đi!”
Viên Hỷ lại rất hâm mộ Bì Hối, thời ấy nhà cô vẫn còn
rất nghèo, một mình bố cô bán sức lao động nuôi cả nhà bốn miệng ăn, vất vả lo
được miếng cơm manh áo cho họ đã rất khó khăn rồi, thức ăn vặt đối với Viên Hỷ
mà nói quả là thứ xa xỉ, nhưng cô biết mẹ sẽ lén mua một ít ngon ngon, sau đó
giấu trong tủ, len lén đưa cho anh hai ăn, rồi anh cô sẽ mang những thức đó đến
trước mặt Viên Hỷ khoe, cô chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh mình ăn,
không tranh giành cũng không cướp đoạt, , khi Bì Hối thấy thế sẽ rất bất bình
thay cho Viên Hỷ, thường thường là nhào đến đánh cho anh cô khóc toáng lên thì
thôi, cướp đồ ăn lại rồi nhét vào tay Viên