
hùng quay đi làm nóng người.
Triêu Huy không để cho
mọi người thất vọng, cô nhẹ nhàng lấy được giải quán quân, đương nhiên không
phải vì cô thực lực quá xuất sắc, mà là tuyển thủ dự thi vốn không nhiều, trình
độ cũng không đồng đều, thậm chí nhiều người còn không hoàn thành được 400 mét.
Nhưng mà tất cả mọi người cũng không thể không thừa nhận, xem cô bơi lội là một
loại hưởng thụ, bởi vì các động tác của cô rất chuẩn mực, một động tác dư thừa
đều không có, như du long múa ở trong nước, nổi lên từng đợt sóng rất đẹp mắt.
Đại hội thể dục thể thao
chấm dứt, học viện máy tính anh dũng lấy được ba chiếc huy chương, Triêu Huy
thu hoạch được hai chiếc, còn lập thêm kỉ lục chạy 3000 mét nữ.
Không lâu sau, BBS lại
nghênh đón mùa xuân thứ hai, bởi vì có người nặc danh đăng tải một bài viết có
tiêu đề là《 ai NB hơn ai》, liệt
kê so sánh thành tích từ khi nhập học tới nay của Chu Vệ và Triêu Huy. Chu Vệ
không cần nhiều lời, chỉ cần là sinh viên đại học A dường như đều quen thuộc,
mà Triêu Huy lại kinh phá tròng mắt của toàn bộ sinh viên trong trường. Sau khi
nhập học đã lấy được vô số giải thưởng, đứng nhất về thành tích học tập, vừa
lên đại học liền tham gia ba cuộc thi về máy tính, còn đạt được cúp vàng trong
cuộc thi thiết kế web, là nhân vật nòng cốt của thư viện máy tính trường, hơn
nữa biểu hiện ở đại hội thể dục thể thao… Hai người này, ai tài giỏi hơn ai?
Nhất thời làm mọi người đều xôn xao.
Bách Dịch nhìn thấy tin
đó, lập tức quay đầu, lấy ánh mắt kì quái nhìn Chu Vệ: “Chuyện này cậu cũng
biết?”
Chu Vệ nhíu mày hỏi.
“Không phải chứ, có phải
cậu đã sớm biết Trần sư muội vốn không tầm thường phải không?”
Chu Vệ lấy một ánh mắt
“thật nhàm chán”, nói: “Cậu cho rằng tớ là thầy tướng số sao?”
Thật sự không biết? Bách
Dịch càng thêm buồn bực, thế này chẳng phải vận khí của cậu ta quá tốt hay sao,
tùy tiện một cái lại có thể tìm được một trân bảo như vậy.
Chu Vệ nghĩ nghĩ rồi nói:
“Đại khái là do con mắt nhìn người.”
Bách Dịch: …
Đại hội thể dục thể thao
thành công Triêu Huy chưa vui mừng được bao lâu thì bị cảm, bình thường rất
khỏe mạnh khó sinh bệnh, một khi đổ bệnh thì lại bị rất nặng, khó chịu vô cùng.
“Cậu ở một mình không có
vấn đề gì chứ?” Đông Yến lo lắng hỏi, hôm nay ba người các cô đều phải đi học,
nhưng Tiểu Huy bị cảm rất nghiêm trọng, sốt cao đã đành, còn ho khan, giống như
ốm đau cả đời dồn hết vào lần này vậy.
Triêu Huy thò tay ra từ
trong chiếc chăn dày, cánh tay vô lực quơ quơ với Đông Yến, nhỏ giọng nói:
“Không có việc gì… Khụ, khụ, tớ ngủ, khụ khụ, ngủ một giấc là được rồi.”
Đông Yến lấy nhiệt kế
trong miệng của cô ra, xác định nhiệt độ không tăng thêm mới yên tâm đi học,
dặn cô có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay.
Đông Yến đi rồi, Triêu
Huy mơ mơ màng màng ngủ, cho đến khi tiếng di động vang lên.
Là một dãy số lạ, cô nhận
điện thoại, alo một tiếng, nhưng không thấy ai trả lời. Đợi vài giây, cô định
gác điện thoại thì nghe được giọng nói nồng đậm truyền đến: “Tiểu muội, em bị
ốm à?”
“Nhị, khụ khụ khụ… Nhị
ca?” Triêu Huy có chút kinh ngạc, Lý Mộ Thần rất ít khi gọi điện cho cô.
“Vốn định hỏi em gần đây
có khỏe không, bây giờ thì không cần hỏi nữa rồi.”
“Em chỉ bị cảm cúm thôi,
không nghiêm trọng lắm đâu.” Triêu Huy nhịn ho khan, cố hết sức để cho anh tin
cô không có chuyện gì.
“Bên này anh còn chút
việc, vài ngày sau mới qua thăm em được.” Lý Mộ Thần dừng một lát, còn nói:
“Đến lúc đó gọi bạn của em tới cùng nhau gặp mặt, ăn một bữa cơm, làm quen một
chút.”
“Không cần đâu, phiền
phức…” Triêu Huy cự tuyệt, nhị ca là người khó đoán, không biết anh sẽ nói
nhăng nói cuội với những người ở nhà cái gì, tốt nhất là đừng gặp thì hơn.
“Em nói cái gì?” Lý Mộ
Thần nhẹ nhàng nói một câu.
Triêu Huy toàn thân nổi
da gà, không dám không theo…
Ứng phó xong Lý Mộ Thần,
Triêu Huy xuống giường uống thuốc, đầu óc mê man bò lên giường. Lại có người
điện thoại, nói gì đó, cô không nhớ rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy người rất nóng. Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Ôi? Quay
đầu lại thì thấy, người đang ngồi bên cạnh là Chu Vệ, hai tay khoanh trước
ngực, nhắm mắt lại không biết là anh đang ngủ hay là đang suy nghĩ.
Chuyện gì vậy? Không phải
cô đang ở phòng ngủ… Cô chống tay lên, chậm rãi nhỏm dậy.
“Tỉnh rồi à?” Chu Vệ mở
to mắt, đưa tay giúp cô ngồi dậy.
“Vâng… Sư huynh, đây là
thế nào ạ?” Triêu Huy kéo chăn lên cao, ngượng ngùng hỏi.
Chu Vệ sờ sờ cái trán của
cô rồi nói: “Có nhớ anh gọi điện cho em không? Em nói nhiệt độ cơ thể em đang
tăng lên, trong phòng lại không có người, anh lại không có điện thoại của mấy
cô bạn em, đành phải cùng quản lí kí túc phá cửa xông vào, sau đó đưa em đến
bệnh viện, toàn bộ câu chuyện là như thế.”
Oa, cái đó, cái đó, động
tác thử nhiệt độ vừa rồi của anh thật tự nhiên, khiến cho cô có chút không
thích ứng được, càng thêm thẹn thùng: “Em thật sự nói như vậy sao?”
Chu Vệ không trả lời, lấy
cho cô một cốc nước.
Muốn anh nói như thế nào
với cô đây? Anh nghe nói cô bị bệnh,